CHƯƠNG
1
T
háng 11 năm 2010.
Lại là một đêm sương mù dày đặc.
Sông Hoàng Phố vào cuối thu tỏa ra mùi vị pha lẫn giữa bùn đất sông
Trường Giang và những con sóng mặn của biển. Đèn đường chỉ có thể chiếu
sáng được phạm vi khoảng mười mét, hai hình bóng màu đen giống như
những linh hồn lúc ẩn lúc hiện, bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến vào nơi
sâu thẳm trong không trung.
Cổ họng giống như đang bị không khí ẩm thấp, nồng nặc bít chặt, Điền
Việt Tiến cảm thấy đôi chút khó thở, không ngờ mình lại chạy nhanh nhất,
bỏ lại phía sau mấy anh chàng thanh niên. Ông vẫn chưa rút súng ra, vẫn tay
không lùng sục khắp nơi, ông nhìn vào hai bóng người trong sương mù, đặc
biệt là cái bóng gầy nhỏ bé khi sắp bị màn sương nuốt chửng bỗng vang lên
tiếng kêu “cứu” nghe rất non nớt.
Phía trước là con đường ven sông, ông chạy như bay tới thì bỗng va phải
một thân hình vạm vỡ, ngay sau đó là một cú đấm vào mặt ông. Đang lúc
đau như muốn ngất đi, Điền Việt Tiến tranh thủ thời cơ tung một cú đá trúng
ngay vào bụng của đối phương. Cùng với tiếng rên la đau đớn, một cơn gió
mùa thu từ cửa Ngô Tùng thổi tới, trong nháy mắt đã thổi tan màn sương mù
bên bờ sông.
Dưới ánh đèn đường trắng sáng là một người đàn ông đang ôm bụng, tay
giữ chặt một đứa bé trai vào khoảng năm sáu tuổi. Đứa bé mặc bộ quần áo
trẻ em của một nhãn hàng nổi tiếng, khóc thét lên nghe rất đáng thương,
người đàn ông dùng tay bịt chặt miệng của cậu bé.