MƯU TRÍ THỜI TẦN HÁN - DƯƠNG NHẠN SINH - BẠO THÚC DIỄM - Trang 207

Phu là vì vùng đất này rất trọng yếu, phía trái có kho lương thực, phía phải
có kho vũ khí, quân cơ. Khi Sở, Hán giao tranh, Lưu, Hạng cũng vì lý do
ấy mà cố thủ vùng này. Chu Á Phu chiếm Huỳnh Dương thì cắt đứt đường
vận chuyển lương thực của phản quân, coi như ngồi ở thế thắng rồi.
Kỳ thực, trước khi Chu Á Phu chiếm cứ Huỳnh Dương, rất nhiều mưu sĩ đã
hiến kế chiếm Huỳnh Dương cho Ngô Vương, một số thủ hạ lại hiến những
kế khác làm Ngô Vương do dự, không biết làm sao. Thái độ chủ vương
không rõ ràng, thủ hạ đương nhiên không muốn mạo hiểm tiến lên, đành để
mấy chục vạn quân đóng ở biên giới nước Lương, đánh nhau với vua nước
Lương là Lưu Vũ. Lưu Vũ bị đánh cho thảm hại. Một ngày cử mấy sứ thần
cầu cứu Chu á Phu. Chu Á Phu vẫn ngồi yên trên thuyền câu cá, không
nhúc nhích, chẳng sợ Lưu Vũ bẩm lên hoàng thượng. Nước Lương chỉ còn
cách phái đại phu Hàn An Quốc dẫn binh liều chết giữ thành.
Đúng lúc đó Ngô Vương nhận tin báo Chu Á Phu đã chiếm được Huỳnh
Dương, đường lương thực của đạo quân Ngô, Sở bị cắt đứt vô cùng hoang
mang, cho chuyển mũi tấn công vào bản doanh của Chu Á phu. Nhưng Chu
Á Phu cố thủ không xuất binh mặc cho địch khiêu chiến. Ngô Vương
không làm được gì hai ngày sau bèn hạ lệnh tấn công. Chu Á Phu đã chuẩn
bị trước, biết đây là mưu dương đông kích tây, lệnh cho thủ hạ cố thủ, còn
mình dẫn tinh binh đón ở phía tây bắc. Quả nhiên tinh binh Ngô, Sở tiến
đến, Chu á Phu hô hào binh sĩ, cửa thành mở rộng tên liên tiếp bắn ra như
mưa, quân Ngô, Sở đại bại.
Mấy ngày sau quân Ngô, Sở cạn lương thực, vài ngàn quân Hán ra khiêu
chiến. Kết quả là hiệu úy quân Huệ Mạnh tử trận. Con là Huệ Phu thề báo
thù cho cha, đêm đến liền lẻn đến doanh trại quân Ngô, Sở phanh thây đám
phản quân. Chỉ mười mấy quân Hán đã giết gọn toán quân sĩ của Ngô
Vương, nếu toàn đội quân mà tiến đến làm sao chống lại nổi, lại thêm
lương thực đã hết, trên, dưới không đồng lòng. Thấy thế cuộc đã thay đổi.
Ngô Vương liền dẫn một số ít binh lính rút chạy, hơn 20 vạn quân còn lại
như rắn mất đầu, đói khát đánh lẫn nhau.
Thời cơ đã đến, Chu Á Phu hạ lệnh tấn công. Cha con Ngô Vương chạy về
Đông Việt, Đông Việt Vương đã nhận được thư lệnh của Chu Á Phu, lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.