Mộ Thẩm Hoằng lập tức ân cần nhìn mặt nàng, sai Lý Vạn Phúc:
“Nhanh đi nấu một chén canh gừng, đi mời Tiết Lâm Phủ đến phòng ấm.”
Lý Vạn Phúc nhanh chóng mất hút.
Cung Khanh suy nghĩ một chút, không cự tuyệt sự sắp xếp của hắn
nữa, bởi vì sức khỏe là của chính nàng, hành hạ bản thân để trả thù là việc
rất ấu trĩ, sống trong cung như đứng giữa dòng nước xiết, ngoài sáng có A
Cửu, trong tối có hai mươi mấy vị giai nhân, lại còn Thái tử điện hạ này
cũng không phải người dễ chọc, vô luận thế nào cũng phải giữ gìn sức
khỏe, vừa rồi bị nhốt trong hầm băng không chừng đã nhiễm lạnh, uống
thuốc phòng trừ hậu hoạn cũng không thừa.
Lý Vạn Phúc đi rồi, đi theo chỉ còn mấy tiểu thái giám cách xa mười
bước, lại im lặng như không tồn tại, vì vậy bầu không khí càng thêm mập
mờ.
Nàng không muốn đi gần quá, bèn cố tình đi sang lề phải, chẳng mấy
chốc nàng bị dồn đến bãi cỏ ven đường. Không làm sao được, nàng đi
chậm lại để hắn đi trước. Kết quả, hắn cũng đi chậm đến không thể chậm
hơn, vừa đủ để sóng vai nàng. Nàng rảo bước, cố tình bất kính đi trước mặt
hắn. Đáng tiếc, người nọ chân dài, chỉ hai bước lại đi ngang nàng.
Cố ý đúng không? Cung Khanh thầm mài dao xoèn xoẹt trong ý nghĩ,
không chút do dự băm nát Thái tử điện hạ.
Ra khỏi ngự hoa viên, một con đường rợp bóng cây dẫn thẳng đến
Đông Cung. Rất nhanh liền đến phòng ấm phía Đông điện Ung Minh, ngự
y Tiết Lâm Phủ đã chờ sẵn ở hành lang.
Nhìn thấy Thái tử điện hạ, Tiết ngự y cúi người thi lễ.
Mộ Thẩm Hoằng phẩy tay: “Cung tiểu thư không khỏe, Tiết thái y
chẩn đoán tỉ mỉ.”