MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 200

người đàn ông thì đừng hối hận.” Tiết Giai ném lại mấy câu, xoay người đi
thẳng.

Độc Cô Đạc đứng tại chỗ, nghĩ đến dung mạo như hoa như ngọc của

Cung Khanh, má hồng môi mọng, thắt đáy lưng ong, lòng liền rung động,
một luồng tà hỏa bùng lên thiêu đốt.

Đúng, chỉ cần gạo nấu thành cơm, nàng không còn cách nào ngoài

việc nhận mệnh mà gả cho hắn, về phần hắn, cùng lắm là bị Hoàng hậu
mắng chửi một phen, nhưng so với một đời ôm mỹ nhân trong vòng tay thì
có sá gì.

Cung Khanh vẫn còn một chút tỉnh táo ít ỏi, nhưng người mềm nhũn

không còn sức lực, nhẹ bẫng như lông hồng. Trước mắt chỉ toàn hào quang
ngũ sắc, sáng chói mê ly, tựa như cảnh tiên, lạ kỳ mê mẩn.

Ở góc hành lang treo một đèn cung đình, dưới ánh mặt trời, tựa như

một áng mây hồng, lóng lánh lung linh, nàng không kiềm chế được ý nghĩ
đưa tay kiểm tra.

U Lan thấy nàng với đèn treo, sợ hãi vội giữ tay nàng, “Cung tiểu thư

cô đừng động mà, em không giữ được cô mất.”

Người say rượu khỏe hơn bình thường rất nhiều.

Cung Khanh chỉ biết áng mây kia đẹp quá, nếu không giữ lại nó sẽ trôi

đi.

Nàng kiễng chân, giơ tay, U Lan vội vàng ôm ngang lưng nàng, nhưng

nàng khỏe hơn, kéo cả U Lan lao tới trước, rầm một tiếng, U Lan va đầu
vào cột, trước mắt tối sầm, theo bản năng buông tay. Cung Khanh hai chân
mềm nhũn, sẽ ngã ngay tức khắc.

Một cánh tay kịp thời giữ Cung Khanh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.