MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 222

nàng giật thót, loạn nhịp không kiểm soát. Đúng lúc đó, Mộ Thẩm Hoằng
cười như có như không nhìn nàng một cái.

Ánh mắt kia thật sâu sắc phong phú khó mà diễn tả. Vì vậy, phỏng

đoán kia coi như khẳng định chín phần.

Nếu hắn đã… vậy thì nàng… Hoang mang hồi lâu, cuối cùng nhận ra,

ngoại trừ vờ như không biết thì cũng không làm gì được hắn, nàng tự an ủi,
bỏ đi, hôn một lần là hôn, hôn hai lần cũng là… phì phì… hừ hừ… cứ coi
như muỗi đốt.

Mộ Thẩm Hoằng cười nhìn về phía nàng: “Cung tiểu thư thường đến

thăm Thái phi sao?”

“Con bé không năng đến đâu.” Hướng Thái phi thở dài, vô hạn tiếc

nuối nói: “Khi cháu và Khanh nhi còn bé thường chơi đùa với nhau, sao
càng lớn lại càng xa lạ? Hễ nói là Cung tiểu thư, ta nghe cũng thấy xa cách,
khi còn bé hễ thấy con bé là cháu lại gọi Khanh muội muội, thân thiết biết
bao. Trong số mấy tiểu cô nương thường tiến cung, cháu thân với con bé
nhất.”

Mộ Thẩm Hoằng cười cười không nói.

“Khanh nhi lúc ấy gọi cháu là Thái tử ca ca, thích nhất là bám theo

cháu. Hai đứa đứng cạnh nhau rõ ràng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.”

Cung Khanh đỏ mặt, như muốn nghẹn lời… Có chuyện này sao, bà

ngoại cô? Ngài đừng ỷ là cháu không nhớ chuyện lúc nhỏ mà nhiệt tình bịa
đặt.

Mộ Thẩm Hoằng cong môi cười một tiếng: “Đúng vậy, Khanh muội

muội ngày bé hoạt bát dễ thương, khả ái động lòng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.