“Khanh muội muội”! Cung Khanh thấy sống lưng tê dại, tim cũng run
rẩy. Thái tử điện hạ, cầu ngài gọi Cung tiểu thư đi.
“Được rồi, Khanh nhi cháu đàn một khúc đi. Thái tử, chắc cháu chưa
được nghe con bé đàn, nhạc công trong cung chưa chắc đã bằng đâu.”
Cung Khanh thấy đầu hiện một vạch đen, Thái phi ngài muốn cháu
biểu diễn tài năng cho riêng hắn sao?
Mộ Thẩm Hoằng mỉm cười gật đầu: “Thật hay, Lý Vạn Phúc, ngươi đi
cầm cây sáo của ta đến đây, Thái phi, chúng cháu hợp tấu một khúc được
không?”
“Rất tốt.”
Ninh Tâm cô cô rất nhanh nhẹn, lập tức sai người mang cây tiêu vĩ
cầm mà Thái phi yêu thích nhất đến. Lý Vạn Phúc vừa đi đã cầm cây sáo
của Thái tử đến.
Cung Khanh bị tốc độ của ông ấy làm cho kinh sợ, Lý tổng quản ông
là Thổ Hành Tôn tái thế sao….
“Vậy hợp tấu một khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ đi.” Hướng Thái phi
cười híp mắt lên tiếng. (khúc nhạc Tư Mã Tương Như ve vãn nàng Trác
Văn Quân)
Cung Khanh: “…”
Quả nhiên lão nhân gia chọn khúc nhạc này, có cần lộ liễu vậy không?
Đối với việc Hướng Thái phi chọn khúc nhạc này, Mộ Thẩm Hoằng
cũng không chút bất ngờ. Hiển nhiên, tâm tư Hướng Thái phi như lòng Tư
Mã Chiêu (ý là lộ liễu), không chút giấu giếm.