Hướng Thái phi đã nhìn quen sóng gió hậu cung, chỉ cười như mây
gió thoáng qua: “Ta cứ tưởng chuyện to tát thế nào khiến cháu lo âu đến
thế?”
Cung phu nhân trả lời: “Thấy Khanh nhi có khả năng không lấy được
chồng cháu sao có thể không nóng ruột? Vì thế mới tiến cung cầu xin cô.
Lúc này chỉ còn một cách, là đi nhờ Hoàng thượng ban hôn, cháu thấy Tả
Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi không tệ, xin nhờ Thái phi làm chủ cho Khanh
nhi.”
Hướng Thái phi vừa nghe mấy chữ “Tả Vệ Tướng quân”, liền thầm
mắng cháu gái nhà mình không có tiền đồ. Tả Vệ Tướng quân sao có thể so
sánh với Thái tử? Mộ Thẩm Hoằng rõ ràng là có ý với Cung Khanh, nếu
cầu hoàng đế ban hôn, dứt khoát nói thẳng xin hắn ban hôn Cung Khanh
với Thái tử, vậy chẳng phải là càng thêm viên mãn.
Hướng Thái phi biết cháu gái mình không có chí tiến thủ, nói ra nhất
định không đồng ý, liền giữ lại ý nghĩ đấy trong lòng, an ủi: “Nửa tháng
nữa là tiết Đoan Ngọ, đến lúc đấy trong cung làm gia yến, ta sẽ nói với
Hoàng thượng, cháu yên tâm.”
Tuyên Văn Đế không có hậu cung, đế hậu thêm Thái tử Công Chúa
cũng chỉ có bốn người ít ỏi, thế nên tết Nguyên Đán, tiết Trung thu, Đoan
Ngọ hàng năm, ông ấy đều mời nhóm Thái Phi cùng dự, còn mời cả nhà
Duệ Vương.
Cung phu nhân nghe thế mới cười: “Đa tạ cô.”
“Cám ơn gì chứ, đều là người trong nhà, Khanh nhi gả được cho người
tốt ta cũng vui mừng.” Hướng Thái phi cười lại nói: “Đã lâu không gặp
Khanh nhi, ta thấy rất nhớ, ngày mai ta muốn đón con bé tiến cung ở với ta
mấy ngày.”
Cung phu nhân đang có nhờ vả, tất nhiên đồng ý.