MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 288

Cung Khanh cười cắt lời: “Mẫu thân, sức tưởng tượng của ngài thật

quá phong phú .”

“Đương nhiên.” Cung phu nhân lại hỏi: “Nói đi, có thích hắn không.”

Cung khanh e thẹn, cúi đầu không nói. Đối với Nhạc Lỗi, nàng rất có

thiện cảm, tết Nguyên Tiêu, hắn dẫn người đến giải cứu nàng, hình ảnh đấy
vẫn khắc sâu trong trí óc. Nghĩ đến đêm hôm đấy, nàng đột nhiên nhớ ra
mặt nạ trừ tà kia. Giờ hắn đang ở đâu? Vì sao mãi không tìm đến, rõ ràng
nói muốn một giai thoại phong lưu, không lẽ chỉ là trêu chọc nàng? Lòng
nàng vẫn nhớ đến người kia, nhưng lâu thế vẫn không thấy hắn cầm viên
trân châu đến để nàng tạ ơn, có lẽ hắn đã quên nàng từ lâu. Ngoài buồn bã,
ngoài một mình hoài niệm, nàng còn có thể làm gì?

Nàng bất tri bất giác thở dài, đó là lần đầu tiên rung động trong đời,

đáng tiếc lại mờ ảo vô tung.

Cung phu nhân thấy nữ nhi xấu hổ cúi đầu, biết là nàng ngầm đồng ý,

liền kích động tiến cung thăm Hướng Thái Phi.

Hướng Thái phi thấy Cung phu nhân liền kinh hãi: “Thanh Thư, sao

cháu lại gầy thế?”

Cung phu nhân vừa nghe liền thở dài thườn thượt, lộ vẻ tủi thân ấm

ức. Hướng Thái phi thấy thế, vội vàng cho cung nữ lui.

Cung phu nhân liền kể hết chuyện đã phát sinh thật tỉ mỉ, sống từng

đấy năm đúng là chưa bao giờ phải lo âu thế. Vốn nghĩ sinh được con gái
xinh đẹp như tiên, nhất định phải chọn một tài tuấn bậc nhất thiên hạ mới
bằng lòng gả đi, vì thế bao người cầu hôn bà vẫn chưa nhận lời, khó khăn
lắm mới thấy người vừa ý, ai ngờ con gái lại đến nông nỗi không lấy được
chồng. Nhưng đầu sỏ lại là Đông Cung Thái tử, có ấm ức đến đâu cũng chỉ
có thể cố chịu đựng mà nuốt ngược vào trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.