Dưới sự cầu khẩn của Cung Khanh, tráng sĩ rốt cục buông tha tóc
nàng, tiếp tục tháo dây thừng trói tay chân nàng.
Cung Khanh được tự do liền định đứng dậy cúi người tạ ơn.
Dược lực vẫn chưa tan hết, nàng lại bị trói hồi lâu, mắt hoa mày
choáng, ngã thẳng vào người hắn.
Hắn duỗi tay đỡ nàng, tiện thể ôm nàng vào ngực, cười nhẹ: “Cổ áo cô
nương bị mở kìa.”
Nhào vào lòng hắn đã khiến nàng ngượng không tìm được lỗ nẻ mà
chui xuống, cúi đầu nhìn liền mặt đỏ tía tai. Vừa rồi bị tên Khố Địch xé cổ
áo, vừa đưa mắt nhìn, cái yếm liền thấp thoáng.
Nàng đưa tay che ngực, không phải vì muốn che chỗ cổ áo bị hở, mà
là ngăn tim bắn ra khỏi lồng ngực. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị
một người đàn ông ôm vào trong ngực. Khí tức xa lạ mà dễ ngửi từ người
hắn, thanh tân mà lạnh ngọt, làm người khác say như rượu.
Hắn giơ chân móc một cái ghế gần đấy, đỡ nàng ngồi xuống, sau đó
ngồi xổm xuống, sờ bắp chân nàng.
Cung Khanh hoảng sợ đứng phắt dậy, toàn thân căng thẳng.
Hắn cười cười, ấn nhẹ vào ba huyệt, sau đó lại xoa xoa mắt cá chân
nàng. Nháy mắt chân nàng đã có cảm giác khí huyết lưu thông.
“Đa tạ tráng sĩ.” Tuy là cách một lớp quần áo, nhưng bị một người đàn
ông đụng chạm như thế thật sự vượt xa sự chịu đựng của nàng, nhưng
người ta có ý tốt, không phải có ý xấu, nàng không tiện cự tuyệt cứng rắn,
vì vậy liền nghĩ cách rụt chân lại, không cho hắn xoa bóp tiếp.