MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 593

Sau phen hiến kế ở hành cung, Cung Khanh rất được Độc Cô Hoàng

hậu coi trọng, sau khi hồi kinh, Độc Cô Hoàng hậu liền để Cung Khanh ở
lại cung Khôn Hòa, tiện cho việc bàn bạc bất cứ lúc nào.

Hành cung không có tin tức gì suốt bốn ngày, Độc Cô Hoàng hậu và

Cung Khanh đều thấy tim mình như mành treo chuông, hy vọng Tiết Lâm
Phủ có thể hồi sinh Tuyên Văn Đế. Đáng tiếc, sáng sớm ngày thứ năm,
Trầm Hương từ hành cung chạy tới cầu kiến Hoàng hậu.

Hoàng hậu vội vàng cho truyền, Trầm Hương quỳ xuống nói: “Công

chúa sai nô tỳ gửi đến Hoàng hậu nương nương một cái khăn tay.”

Hoàng hậu nhìn khăn tay màu trắng trong tay Trầm Hương, biết tất cả

đã hết.

Cung Khanh cũng hiểu ra trong nháy mắt.

Cho lui hết cung nhân, Độc Cô Hoàng hậu ngồi trên phượng ỷ, chống

tay vào trán lệ như suối trào, hối hận sợ hãi đến không thở được. Nếu
không phải bà ta nhất thời ghen tuông mất lý trí, Tuyên Văn Đế sẽ không
qua đời khi còn ở tuổi tráng niên, nói trắng ra là bà hại chết Tuyên Văn Đế.
Lòng bà ta vẫn cho rằng Tuyên Văn Đế kế thừa hoàng vị là nhờ công lao
của bà ta và nhà Độc Cô, lại thêm những năm gần đây, Tuyên Văn Đế
hưởng lạc an nhàn, đáy lòng không cảm giác được nhiều về sự mạnh mẽ uy
phong của Tuyên Văn Đế, cũng không cảm giác được nhiều rằng ông ấy là
chỗ dựa vững chắc, giờ phút này, nhận tin Tuyên Văn Đế băng hà, rốt cục
bà ta đã biết bản thân đã sai, sai rất nhiều.

Bà ta chưa từng sợ hãi đến vậy, khủng hoảng đến chới với. Dáng vẻ uy

nghi quyền thế tan thành mây khói, bà ta chỉ như bất cứ người đàn bà nào
khác trước cái chết của chồng mình, trào nước mắt, đau đớn đến chết.

Cung Khanh dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này cũng không

kiềm chế được nước mắt lã chã tuôn rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.