NAM CHỦ, ANH TA CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG - Trang 136

bên trong, đôi mắt vẫn còn đang rơi nước mắt, chỉ một chốc lát sau thì nước
mắt của nó đã tràn ra khỏi lọ thủy tinh đó.

Việt Khê có chút ghét bỏ nó, ném ngay nó ra chỗ khác.

Bạch Tề Tinh nhìn nó thấy có vẻ kỳ lạ nói: " Rắn cũng biết khóc sao?"

Hàn Húc nói: " Đó là rắn thành tinh, tất nhiên sẽ có điểm khác biệt với

những con rắn khác"

Bạch Tề Tinh không biết đang suy nghĩ gì, gật đầu nói: " Cậu nói cũng

có lý, động vật khi tu luyện nếu tu vi càng cao thì càng sẽ giống con người.
Biết khóc cũng là điều bình thường."

Con rắn đầu to sau khi bị bắt lại, âm khí mạnh mẽ trong phòng nháy

mắt tan biến, Bạch Tề Tinh lấy một lá phong phù ra dọn dẹp mọi thứ một
chút, một ngọn gió quét qua tòa nhà, người dân sống bên trong chỉ cảm
thấy có một cơn gió quét qua, tinh thần nháy mắt đều được thanh tỉnh, cả
tòa nhà lúc trước đều an tĩnh thì nay đã có sức sống nhộn nhịp lại.

Đóa sen vàng ở khóe mắt Việt Khê biến mất, quanh thân cô tràn ngập

hơi thở thanh mát, nhìn qua so với nữ sinh cao trung không khác nhau là
bao.

Bạch Tề Tinh thấy vậy thật sự tò mò muốn chết, vừa rồi âm khí nặng

kinh khủng như vậy, thân thể của cô ấy mảnh mai như thế làm sao có thể
bộc phát kinh người đến vậy? Nghĩ như thế nào cũng không thể nào tưởng
tượng ra được.

Hơn nữa, làm thế nào mà Việt Khê lại có thể tự mình giấu đi luồng âm

khí nặng đến vậy, nếu không phải vừa rồi hắn tận mắt chứng kiến, hắn thật
sự sẽ không tin, trong cơ thể của cô lại có thể chứa âm khí nặng như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.