NAM CHỦ, ANH TA CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG - Trang 145

" Việt Khê Việt Khê, đây là thứ gì, đây là thứ gì?" Nhóm người giấy

nhỏ hỏi.

Việt Khê a một tiếng, nói: " Hôm nay bắt được một con rắn ma, chính

bởi vì nó, mà hôm nay tớ mới về trễ như vậy."

Đầu của con rắn dán trên thành bình thủy tinh, tức giận trừng mắt nhìn

mấy người giấy nhỏ.

Mấy người giấy bị nó dọa cho hoảng sợ, nhanh chóng chạy đi, tránh ở

phía sau của Việt Khê, cái đầu nhỏ thì ló ra ngoài, nói: " Con rắn đầu to này
thật hung dữ, thật hung dữ!"

Việt Khê bật cười, nhặt lấy chiếc bình thủy tinh đặt trên cái bàn ngay

đầu giường, đến bây giờ cô cũng chưa nghĩ ra cách phải xử lý con rắn đầu
to này như thế nào, không biết ông cụ có ghi lại cách nào không.

Uống sữa xong, Việt Khê liền bị nhóm người giấy đẩy đi ngủ, bảy

người giấy bò từ đầu giường bò lên, nằm ở trên gối đầu của Việt Khê, cùng
cô đi ngủ chung với nhau.

" Hôm nay đến lượt tiểu Thất, tiểu Thất."

Tiểu Thất ngồi ở trên gối ngủ, mở miệng hát khúc nhạc ru ngủ cho

Việt Khê, lại cố ý hát nhỏ giọng để tạo cảm giác mơ màng, bạn sẽ rất khó
có thể tưởng tượng được cơ thể nhỏ bé của tụi nó, lại có thể hát ra âm thanh
hay đến như vậy.

Bất quá, cho dù là tiếng hát có hay đi chăng nữa, Việt Khê cũng đã

nghe mười mấy năm, đã rất quen thuộc, nói cách khác, đối với âm thanh
này cô đã quá miễn dịch với nó.

"Tớ đã mười mười bảy tuổi rồi, các bạn có thể không cần hát khúc

nhạc ru ngủ này được không?" Cô nhịn không được thấp giọng nói một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.