NAM CHỦ, ANH TA CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG - Trang 47

Việt Khê bước xuống xe buýt liền cùng những người khác đường ai

nấy đi, từ trước đến nay cảm giác tồn tại của cô đều rất thấp, chờ lúc mọi
người nhớ tới cô, người cũng không biết đã chạy đi đâu.

Khi đi qua một cái ngã tư đường, Việt Khê đứng ở bên cột đèn giao

đông phát trong chốc lát ngốc, sau đó xoay người đi sang bên đường đến
một cửa hàng bán hoa, cầm mười đồng tiền mua mấy bông hoa cúc, lại hỏi
chủ cửa hàng một bình thủy tinh rồi mang hoa đặt ở gần cột đèn giao thông.

"Ai, quả thực tạo nghiệt mà, đứa trẻ kia mới bốn năm tuổi đã không

thể sống được nữa!"

"Đúng thế, bị đâm đến mức không ra hình người, tôi nhìn từ chỗ xa,

máu kia......"

Một bên, hai người phụ nữ thảo luận tai nạn xe cộ vừa xảy ra, đứa bé

bốn năm tuổi đuổi theo bóng cao su, không cẩn thận chạy ra giữa đường
liền bị xe đâm chết.

Việt Khê nghe xong, ngồi xổm trên mặt đất sờ sờ bông hoa cúc,

giương mắt nhìn lên, bé trai mặc đồ trắng cả người đầy máu đang đứng ở
kia, biểu tình mê mang, đại khái còn không có phản ứng được chính mình
đã chết.

Bông hoa màu trắng lay động trong bình thủy tinh, Việt Khê đứng dậy,

vừa vặn đèn xanh sáng lên, đi qua đường cái.

"Linh linh linh"

Tiếng lục lạc vang lên, hai bóng đen mà người thường không nhìn

thấy xuất hiện mang đứa bé còn ngơ ngác kia đi.

Trong không khí còn lưu lại hương hoa cúc nhàn nhạt, một cơn gió

thổi qua, mùi hương này cũng bay theo gió biến mất không dấu vết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.