Chờ Việt Khê ngồi xuống, trong lòng những người khác tức khắc nhẹ
nhàng thở ra, không biết vì sao, chính là cảm thấy Việt Khê thật dọa người!
Các bạn học cũng cảm thấy rất kỳ quái, dáng vẻ Việt Khê cũng không
kém, tuy rằng nhìn không dễ thân cận nhưng cũng không đến mức âm trầm,
trước kia vì sao bọn họ lại thấy cô tử khí âm trầm cơ chứ?
Cái nghi vấn này, Triệu Lộ cũng nói qua với Việt Khê, cảm giác cả
người cô đều có chút thay đổi.
Đối với chuyện này, Việt Khê theo bản năng sờ sờ khóe mắt của mình,
hoa sen vàng ở đó đã biến mất, chỉ còn lại có một mảnh da thịt trắng nõn
tinh tế.
Những người khác không biết vì cái gì, trong lòng cô lại là rất rõ ràng,
nguyên nhân đại khái là do ngày đó ăn cái ánh sáng trắng kia.
Nghĩ vậy, Việt Khê nhịn không được chép miệng, thứ kia còn ăn rất
ngon.
Cũng không biết đó là thứ gì, nhiều năm như vậy ông lão đã tìm mọi
cách cũng không thể che dấu âm khí trên người cô, chỉ là đồ vật kia ăn một
lần, âm khí trên người liền biến mất. Nói đúng hơn là âm khí không lộ ra
ngoài.
Trước kia âm khí trên người Việt Khê nồng đậm, quả thực là hận
không thể cho lũ quỷ quái biết cô không dễ chọc, là một quái vật. Nhưng
bây giờ không giống, âm khí trên người đã thu hết vào trong, không lộ ra
ngoài.
Trên người không có âm khí, những người khác tự nhiên sẽ cảm thấy
khí chất của cô thay đổi rất lớn.