Việt Khê ngửa đầu nhìn cậu, ánh mắt không nhịn được mà đảo qua
đầu vai cậu.
"Vừa rồi tôi thấy cậu..." Cậu hơi hơi mỉm cười, ngữ khí rất bình tĩnh,
"Qủa nhiên trên thế giới này có rất nhiều chuyện khoa học không giải thích
được, Việt Khê cậu chính là mấy người tài ba dị sĩ mà người ta thường nói,
có năng lực mà người thường không có, có thể thấy được những thứ người
thường không thấy được."
A, bại lộ!
Trong đầu Việt Khê xuất hiện suy nghĩ như vậy.
Hàn Húc nói: "Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ không nói ra ngoài."
Việt Khê a một tiếng, nghĩ nghĩ: "Cậu thật là người tốt."
Người tốt Hàn Húc: "...."
Nếu Hàn Húc không nói chuyện này ra ngoài thì không còn vấn đề gì
nữa. Tâm tình Việt Khê lập tức tốt lên, khó được cười tươi với Hàn Húc
một cái, sau đó chạy đến dãy phòng học---- đến giờ học rồi, cô không muốn
đi học muộn.
Dù thành tích không tốt, cô cũng chưa từng đi muộn về sớm.
Ở phía sau cô, Hàn Húc hơi sửng sốt, nhịn không được lộ ra một nụ
cười.
Nụ cười sạch sẽ xinh đẹp như vậy, cô gái này còn thiên chân nhiều
hơn cậu tưởng tượng.
Hai người một trước một sau vào phòng học, từ trước đến nay nhân
duyên của Hàn Húc đều rất tốt nên khi vào lớp học có rất nhiều người chào
hỏi cậu. So sánh với người vào trước, đãi ngộ với Việt Khê đúng là khác