NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 189

Ông thấy đó, anh ấy biết Caroline. Tôi thì không.
Nếu tôi có bất cứ ý kiến nào...
Chúng tôi xuống Alderbury lần nữa. Lần này mọi thứ thật khó

khăn. Caroline đã tỏ ra nghi ngờ. Tôi không thích điều đó-Tôi không
thích nó-Tôi không thích nó một chút nào. Tôi luôn ghét sự lừa dối và
hành động che giấu. Tôi nghĩ chúng tôi phải nói cho cô ấy. Amyas sẽ
không nghe về chuyện đó.

Một điều buồn cười là anh ấy chẳng quan tâm chuyện đó gì cả.

Mặc dù yêu Caroline và không muốn làm tổn thương chị ấy, anh ấy
không quan tâm về sự thành thật hay không thành thật về tất cả
chuyện đó. Anh đang vẽ với một thứ như là sự điên cuồng và không
bận tâm điều gì khác. Tôi chưa bao giờ thấy anh nghỉ giải lao. Tôi
nhận ra rằng anh ấy thật sự là một thiên tài vĩ đại. Anh bị cuốn đi theo
một cách tự nhiên đến nỗi tất cả đứng đắn thông thường không còn là
vấn đề. Nhưng điều đó khác với tôi. Tôi đang ở một vị trí tồi tệ.
Caroline bực tức tôi-và hoàn toàn đúng đắn. Điều duy nhất để sắp xếp
lại vị trí một cách hoàn toàn đúng đắn là hãy thành thật và nói với chị
ấy sự thật.

Nhưng tất cả những gì mà Amyas muốn nói đó là anh ấy sẽ

không để bị làm phiền với những cuộc cãi vã và nhặng xị cho đến khi
anh hoàn thành bức tranh. Tôi đã nói hầu như chắc chắn sẽ không có
một trận cãi vã nào. Caroline có đầy lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh
cho việc đó.

Tôi nói: ‘ Em muốn được thành thật về tất cả chuyện này. Chúng

ta phải thành thật. ‘

Amyas nói: ‘ Xuống địa ngục với sự thành thật của cô đi. Tôi

đang vẽ một bức tranh, chết tiệt thạt. ‘

Tôi thấy được quan điểm của anh ấy, nhưng anh ấy thì không

thấy cái của tôi.

Và cuối cùng thì tôi suy sụp. Caroline đang nói về kế hoạch nào

đó mà chị ta và Amyas sẽ tiến hành vào mùa thu tới. Chị ta nói về nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.