NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 187

cảm giác của một bi kịch nào đó. Như thể cái gì sắp xảy ra đã được
phản chiếu ở đó rồi.

Tôi biết sẽ không ổn khi tôi trở lại London nhưng tôi nói: ‘ Được

thôi, em sẽ đi nếu anh nói như vậy. ‘

Amyas đáp: ‘ Cô gái ngoan! ‘
Vậy là tôi đi. Tôi đã không viết thư cho anh ấy. Anh chịu đựng

khoảng mười ngày và sau đó anh đến. Anh ấy quá gầy và hốc hác,
đáng thương đến nỗi làm tôi sốc.

Anh ấy nói: ‘ Tôi cảnh báo em, Elsa. Đừng nói rằng anh đã

không cảnh báo em. ‘

Tôi đáp: ‘ Em vẫn đang đợi anh. Em biết là anh sẽ tới. ‘
Anh thốt ra tiếng rên rỉ và nói: ‘ Có những thứ quá mạnh mẽ đối

với đàn ông. Anh không thể ăn, ngủ hay nghỉ ngơi. Vì muốn có em. ‘

Tôi nói tôi biết điều đó và rằng tôi cũng thế, nó diễn ra từ giây

phút đầu tiên tôi gặp anh. Nó là định mệnh và không có cách nào đấu
tranh chống lại nó.

Anh ấy nói: ‘ Em không đấu tranh nhiều phải không Elsa? ‘ Và

tôi nói tôi đã không đấu tranh gì cả.

Anh ấy nói ước gì tôi không quá trẻ và tôi nói rằng điều đó không

thành vấn đề. Tôi nghĩ tôi có thể nói rằng chúng tôi đã rất hạnh phúc
trong nhiều tuần sau đó. Nhưng hạnh phúc không chỉ là một từ. Nó là
thứ gì đó sâu sắc hơn và đáng sợ hơn thế.

Chúng tôi sinh ra là dành cho nhau và sẽ tìm thấy nhau-và cả hai

đều biết sẽ luôn ở bên nhau.

Nhưng chuyện gì đó khác cũng đã xảy ra. Bức tranh chưa hoàn

thành bắt đầu ám ảnh Amyas. Anh ấy nói với tôi: ‘ Một sự buồn cười
chết tiệt, trước đây anh không thể vẽ em-chính em đã ngăn nó xảy ra.
Nhưng tôi muốn vẽ em, Elsa. Tôi muốn vẽ em đến nỗi bức tranh đó sẽ
là bức đẹp nhất mà tôi từng vẽ. Bây giờ tôi rất ngứa ngáy muốn cầm
cọ và thấy em ngồi đó trên cây dẻ cổ thụ của một bức tường thành với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.