NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 7

Carla Lermarchant.
Hercule Poirot ngắm nhìn người phụ nữ trẻ vừa được dẫn vào

phòng với vẻ quan tâm và đánh giá cao.

Không có gì đặc biệt trong lá thư cô vừa viết. Chỉ là yêu cầu một

cuộc hẹn, không có dấu hiệu nào được sắp đặt đằng sau yêu cầu đó.
Vắn tắt và gọn gàng. Chỉ có sự kiên quyết của dòng chữ viết tay biểu
lộ rằng Carla Lermarchant là một phụ nữ trẻ.

Và giờ cô ở đây bằng xương bằng thịt, một cô gái trẻ trung, cao

ráo, mảnh dẻ ở độ tuổi đầu hai mươi. Sự tử tế của cô gái được xác
nhận bằng một cái nhìn nữa. Trang phục của cô đẹp, một chiếc áo
khoác lông thú đắt tiền với chiếc váy sang trọng. Phong thái đĩnh đạc,
trán vuông, chiếc mũi nhạy bén và chiếc cằm cương nghị. Trông cô rất
sống động. Sự sống động nổi bật gấp nhiều lần vẻ đẹp.

Trước khi gặp cô, Hercule Poirot cảm thấy mình già nua, giờ đây

ông thấy mình trẻ lại, sôi nổi và hăng hái.

Khi bước đến chào, ông nhận thấy đôi mắt xám của cô đang

chăm chú dò xét mình. Cô rất nghiêm nghị trong cái nhìn dò xét đó.

Cô ngồi xuống và nhận lấy điếu thuốc ông đưa. Sau khi mồi

thuốc, cô ngồi hút trong giây lát, vẫn nhìn ông với ánh mắt nghiêm
nghị, trầm tư.

Poirot nhẹ nhàng nói :
'Vâng, điều đó đã được quyết định phải không? '
Cô bắt đầu. 'Xin lỗi ông nói gì cơ? '
Giọng cô thật lôi cuốn với một chút khàn khàn dễ chịu.
'Cô đã quyết định chưa, tôi chỉ là một kẻ khoác lác hay là người

cô cần? '

Cô mỉm cười, nói :
'À, vâng, một điều gì đó giống như thế. Ông thấy đó, ông Poirot,

ông không nhìn thấy chính xác cái cách mà tôi đã hình dung ông'.

'Và tôi thì già cả rồi phải không? Già hơn là cô tưởng ư? '

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.