NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 8

'Vâng, vậy đó'. Cô ngập ngừng. 'Ông thấy đó, tôi nói thẳng. Tôi

muốn-Tôi có được-cái tốt nhất'.

'Yên tâm đi', Hercule Poirot đáp. 'Tôi là người giỏi nhất! '
Carla đáp : 'Ông không hề khiêm tốn... Mà thôi, tôi nghiêng về

những lời ông nói. '

Poirot bình thản đáp :
'Người ta, cô biết đó, không đơn thuần sử dụng những cơ bắp.

Tôi không cần cúi gập người đo những dấu chân và nhặt những tàn
thuốc hay xem xét từng chiếc lá cỏ. Tôi chỉ cần ngồi vào ghế và suy
nghĩ là đủ. Là vậy đó'- ông gõ gõ lên cái đầu hình quả trứng của mình-
'đó là cách nó hoạt động! '

'Tôi biết', Carla Lermarchant đáp, 'Đó là lí do tôi tới đây. Ông

thấy đó, tôi muốn ông làm điều không tưởng! '

'Điều đó ', Hercule Poirot nói, 'rất hứa hẹn đấy! '
Ông nhìn cô khích lệ.
Carla Lermarchant hít một hơi sâu.
Cô nói : 'Tên tôi không phải là Carla mà là Caroline. Giống tên

mẹ tôi. Tôi được đặt theo tên của mẹ'. Cô ngừng lời. 'Và mặc dù tôi
luôn sử dụng tên Lermarchant nhưng tên thật của tôi là Crale'.

Hercule Poirot nhíu mày trong một thoáng bối rối. Ông thì thầm :

'Crale-Hình như tôi nhớ là... '

Cô gái đáp :
'Cha tôi là một họa sĩ-một họa sĩ khá nổi tiếng. Một số người gọi

ông là một họa sĩ vĩ đại. Tôi nghĩ ông ấy là như vậy'.

Hercule Poirot hỏi : 'Amyas Crale phải không? '
'Vâng'. Cô ngừng lời, rồi lại tiếp tục : 'Và mẹ tôi, Caroline Crale,

đã bị xử vì đã mưu sát ông ấy'.

'A ha', Hercule Poirot reo lên. 'Tôi nhớ rồi-nhưng rất mơ hồ. Tôi

đã ra nước ngoài vào thời gian đó. Quá lâu rồi. '

'Mười sáu năm', cô gái đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.