NĂM EM GẶP ANH - Trang 100

11

Lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, tôi thức giấc trong căn phòng ngập

tràn ánh sáng màu vàng và một cảm giác êm ả. Không bình thường chút nào,
khác xa với thứ ánh sáng màu xanh xám lờ mờ trong phòng mấy tháng qua.
Là ngày đầu tiên của tháng Hai và mặc dù mùa xuân chưa xuất hiện, ta vẫn
có lý do để tin rằng có lẽ tiết xuân vừa thắng thế. Ta có thể cảm nhận được
nó trong không khí, hoặc có lẽ chỉ vì hôm nay tôi thức dậy trễ, sau một thời
gian dài. Tôi không thích ngủ nướng, nó làm tôi cảm thấy như lười biếng;
ngay cả sau một đêm đi ngủ trễ thì đi dạo thật lâu bên bờ vịnh là liều thuốc
duy nhất cho tôi, nhưng tôi đã kiệt sức sau những nỗ lực làm vườn đêm
khuya. Ngay khi cử động, tôi cảm thấy tê cứng tay chân.

Tin tức trên radio cho biết rằng tôi đã ngủ tám tiếng đồng hồ và một lần

nữa đất nước lại bị tàn phá bởi những cơn bão, “nhà máy sản xuất bão” đang
trở thành từ mới mà chúng tôi thường nghe khi lớn lên, cùng với “lốc xoáy
vùng cực” - không còn nghi ngờ gì nữa về những cái tên mới cho bọn trẻ
trong năm 2015. Họ cảnh báo rằng sắp tới sẽ có hai tuần lễ bất thường, cảm
ơn cho cái thời tiết không ổn định từ Đại Tây Dương. Sự yên tĩnh bên ngoài
chỉ là đánh lừa. Ba thành phố bị chìm dưới nước, những con sóng cao năm
mét đều được dự đoán, và câu chuyện trên hầu hết các đài đều xoay quanh
sự ấm lên toàn cầu và sự tan chảy của băng địa cực đang tiếp thêm nhiên
liệu cho những cơn bão, lượng mưa tháng Một là 70% trên tiêu chuẩn và
viễn cảnh cho tháng Hai là hơn mức đó. Nhưng không phải hôm nay, tôi
nhìn ra ngoài cửa sổ và cảm thấy như được hồi sinh bởi bầu trời trong xanh,
lác đác những đám mây mỏng nhẹ. Ngay cả khi tôi vẫn cảm thấy đau nhức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.