NĂM EM GẶP ANH - Trang 111

Anh ta dò xét tôi, một cách mãnh liệt, đôi mắt xanh lục đó nhìn sâu vào

tôi, khiến tôi cảm thấy như đang rơi vào trong đó, bị hút lấy. Rồi tôi cảm
thấy như một kẻ ngốc bởi tất cả những gì anh ta đang làm chỉ là nhìn tôi và
tôi là kẻ duy nhất có phản ứng. Tôi bị thuyết phục là người này biết anh ta
đang nhìn sâu vào linh hồn tôi. Tôi không thể nói dối anh ta, anh đang đem
ánh nắng vào giữa mùa đông dài nhất của tôi.

“Thực ra, Monday, tôi xin lỗi...” tôi xoa mặt, xấu hổ. “Có vẻ có một sự

hiểu nhầm. Tôi không còn làm việc tại Nhà Máy Ý Tưởng nữa. Tôi mất việc
hơn hai tháng qua. Một sự bất đồng giữa tôi và người đồng sáng lập.” Tôi
cảm thấy mắt mình lấp lánh sáng khi nói. “Vì vậy hiện nay tôi không có việc
làm.” Tôi không biết nói gì khác. Cảm thấy gò má đỏ bừng, tôi hớp một
ngụm trà xanh cho qua chuyện. Nó đốt cháy lưỡi và cổ họng, và đó là tất cả
những gì tôi có thể làm để khỏi phản ứng lại, nhưng ít ra thì nó cũng chặn
được những giọt nước mắt cứ chực trào ra.

“Thôi được,” anh ta nói, một cách dịu dàng, đổi tư thế đang thư giãn sang

một kiểu khác. “Ờ, vậy cũng tốt, đúng không? Họ không phải đánh cắp cô ra
khỏi một công việc khác. Cô đang tích cực tìm kiếm việc à, tôi cho là vậy?”

Tôi cố gắng để có vẻ rạng rỡ và tự hỏi có nên giải thích về chế độ về vườn

hay không. Tôi không thể làm điều đó. Tôi không thể nhìn cơ hội duy nhất
mà tôi có cho một công việc mới rơi tự do bằng cách thừa nhận cái bí mật
nhỏ xấu xa của tôi: rằng tôi vẫn còn trên bảng lương của Larry cho đến mười
tháng sau, ngăn không cho tôi làm việc chỗ khác. Tôi cũng không thể không
nói cho anh ta biết, một chuyên gia tuyển dụng. Anh ta quyết định dùm tôi
khi phá vỡ sự yên lặng.

“Tôi sẽ để cái này lại cho cô...” Anh ta đẩy nhẹ bì hồ sơ qua cái bàn cà

phê. “Đây là thông tin về vị trí đó. Cô có thể tìm hiểu nó rồi gọi cho tôi.
Chúng ta có thể gặp nhau lần nữa, thảo luận về bất kỳ câu hỏi nào mà cô có
thể có.”

Tôi nhìn chiếc phong bì, đột nhiên cảm thấy bơ vơ, đau khổ. Sự phô

trương cái tôi ở mức độ cao nhất lúc ban đầu đã không còn nữa, trong tôi giờ
chỉ còn lại cảm giác buồn nản. Đó không phải là công việc mà tôi muốn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.