NĂM EM GẶP ANH - Trang 112

nhưng tôi biết rằng tôi cần một công việc. Tôi cầm cái phong bì và ôm vào
lòng. Anh ta uống cạn ly cà phê và tôi cố uống hết tách trà nóng bỏng của
mình để chúng tôi có thể đi.

“Chúng ta có thể lại gặp nhau trước buổi phỏng vấn,” anh ta nói, đưa tôi

đến cửa và giữ cửa mở cho tôi.

Tôi mỉm cười. “Ai nói sẽ có một buổi phỏng vấn?”
“Tôi chắc chắn sẽ có,” anh ta nói một cách tự tin, vui vẻ. “Nghề của tôi là

để biết rằng cô là lựa chọn đúng cho vị trí đó, và tôi tình cờ rất giỏi trong
nghề của mình.” Anh ta cười tươi rói với tôi để làm dịu đi vụ mua bán,
khiến nó có vẻ ít giả tạo hơn. Nó nên được hiểu như là một vụ mua bán hạng
bét, nhưng không phải vậy. Một điều gì đó nói cho tôi biết anh ta tuyệt vời
trong công việc của mình. Giọng anh ta ngân lên như một nốt nhạc êm ái khi
nói thêm, “Và sẽ tốt cho cô thôi, Jasmine.”

Chúng tôi ở bên ngoài. Trời trở, gió mạnh lên trở lại; trong khoảng thời

gian một giờ đồng hồ cây cối quất ràn rạt dữ dội, như thể đang ở trên một
hòn đảo nhiệt đới - nhưng chúng tôi không ở đó, chúng tôi ở Ireland và đang
trong tháng Hai. Mọi vật khô rốc và xám xịt, người qua lại mang những
khuôn mặt nhăn nhúm, môi tím tái, những nắm tay xanh xao nổi lên trong
ánh sáng lờ mờ hoặc được nhét sâu vào trong túi.

Tôi quan sát anh ta đi ra xe.
Tôi không bực mình khi anh ta giả vờ biết và tâng bốc tôi, nhưng tôi bực

mình vì anh ta giả vờ biết và nói sự thật. Bởi vì mặc dù chúng tôi chỉ mới
biết nhau có một giờ đồng hồ, anh ta có lẽ đúng. Ở hoàn cảnh hiện nay, một
công việc - bất cứ công việc nào - có lẽ sẽ tốt cho tôi. Đó có lẽ là điều duy
nhất ngăn không cho tôi phạm phải bất cứ lỗi lầm gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.