NĂM EM GẶP ANH - Trang 129

thúc, mọi thứ rơi vào im lặng, đối với anh ta có vẻ như họ bị giết một lần
nữa, khi đến rồi lại đi một cách đột ngột. Mặt Steven nhăn nhúm lại và anh
ta sụm xuống. Tôi đông cứng người, không biết phải làm gì, muốn an ủi anh
ta nhưng biết rằng đó không phải chỗ của tôi. Thay vào đó chị Steven bước
vào. Anh vỗ nhẹ lên vai anh ta và rời khỏi phòng. Tôi đi theo, cảm giác như
mình là một bộ phận dư thừa, tôi thấy khó xử; cử động cứng nhắc, tôi nhận
thức được là mình đã phạm sai lầm khi đến đây và chia sẻ những điều vừa
qua, nhưng cũng không chắc. Tôi muốn anh trấn an tôi, nhưng cũng chẳng
muốn sự vỗ về đến từ anh.

Khi đã ở bên ngoài, anh vứt bỏ viên kẹo cai thuốc lá và đốt một điếu

thuốc. Mặt tôi đỏ bừng như gấc khi đi bộ và anh không nói gì suốt đường về
nhà. Khi dừng lại bên ngoài nhà tôi, anh nhìn và có lẽ cảm nhận được sự xáo
trộn, nỗi lo lắng bên trong tôi, hoặc có thể trên mặt tôi là một bức tranh của
nỗi thất vọng mà tôi vừa cảm thấy, vì vậy ánh mắt anh nấn ná lại một chút,
gương mặt đẹp trai dò xét mặt tôi, nhẹ nhàng, quan tâm, vẫn tò mò và thận
trọng như mọi khi, cố gắng để tìm hiểu sự việc, như thể tôi là một câu đố,
nhưng là một câu đố vui.

Anh dập tắt điếu thuốc của mình. “Tôi cũng đã muốn biết,” anh nói.

“Điều đó thật tử tế.” Anh với tới siết nhẹ vai tôi.

Tôi nhận ra mình đã nín thở nãy giờ và cuối cùng thở phào. Cái cảm giác

nhẹ nhõm làm tôi ngạc nhiên; anh quan trọng đối với tôi, nhưng điều này lại
mâu thuẫn với những gì mà tôi luôn cảm nhận về anh.

“Jasmine!” Một giọng nói quen thuộc phá vỡ dòng suy nghĩ và tôi quay

qua, thấy Heather đang ngồi ở hiên trước nhà tôi. Chị đứng dậy và tiến lại.

Đầu óc tôi quay cuồng khi nhận ra anh sắp sửa đối mặt với người mà tôi

đã cố gắng bảo vệ để chống lại anh, trong suốt cuộc đời trưởng thành của
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.