NĂM EM GẶP ANH - Trang 44

5

“Cậu bé thật xinh đẹp,” tôi thì thầm, ngắm nhìn đứa bé nhỏ xíu đang nằm

trong tay bạn tôi, Bianca.

“Mình biết,” cô bạn mỉm cười, nhìn chằm chằm vào đứa bé với vẻ

ngưỡng mộ.

“Tuyệt vời lắm phải không?” tôi hỏi.
“Ừ, thật... tuyệt vời.” Cô ấy quay đi, nụ cười hơi rung rung, đôi mắt trũng

sâu vì hai đêm không ngủ. “Này, cậu đã bắt đầu một công việc mới chưa?”

“Chưa, mình không thể - cậu biết đấy, vấn đề Chế độ về vườn đó.”
“Ô phải rồi,” cô ấy nói, rồi thu người lại và im lặng một lúc. Tôi không

dám làm gián đoạn suy nghĩ của cô. “Rồi cậu sẽ tìm được một việc gì đó
thôi mà,” cô bạn nói và mỉm cười thông cảm với tôi.

Tôi đã đủ trưởng thành để ghét cái kiểu cười đó của mọi người. Tôi đang

ở bệnh viện Rotunda, một lần nữa đi thăm một người trong lúc họ lại đang
làm một việc khác. Gần đây hầu hết các cuộc viếng thăm của tôi đều xảy ra
trong hoàn cảnh như vậy. Gọi một người bạn đang làm việc, tạt qua một
trong những lớp học của chị gái, gặp cha tôi khi ông đang bận rộn với Zara,
chuyện trò với bạn bè trong lúc họ đang trông chừng con cái bơi lội, nhảy
múa, hoặc đang ở sân chơi. Gần đây mỗi lần gặp bạn bè, tôi lại làm gián
đoạn cuộc sống của họ, lúc họ bận rộn với một việc gì đó - vẻ mặt bị phân
tâm với một con mắt nhìn tôi và con mắt khác nhìn việc họ đang làm - trong
lúc đó, bên cạnh hoặc đối diện họ, tôi đứng đơ ra, kiên nhẫn chờ đợi họ xong
việc đang làm để trả lời. Tôi như vô cảm với mọi việc xảy ra trong cuộc
sống và bắt đầu nhìn lại bản thân mỗi khi lặp lại điều đó, giống như tôi thoát
ra khỏi cơ thể mình, quan sát mình đứng đơ ra yên lặng trong lúc mọi người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.