NĂM EM GẶP ANH - Trang 79

đến những buổi biểu diễn nhạc sống. Khi tôi mười bốn tuổi, tôi dẫn Heather
đến một cuộc hẹn các gia đình với một cậu bé tên là Eddie, bị hội chứng
Down. Eddie cũng yêu âm nhạc, đặc biệt bài hát “Đôi giày da màu xanh”
của Elvis. Trong lúc nói chuyện với chị của cậu, tôi được biết rằng, vì cậu
thích bài hát đó nên họ để cậu bé nghe đi nghe lại suốt ngày, làm cả nhà đều
khó chịu. Nhưng không ai trong số họ bực mình như tôi; tôi đã điên tiết vì
họ không nhận ra rằng cậu bé đó có một tình yêu với âm nhạc, chứ không
phải chỉ với bài hát đó. Họ đã không giúp đỡ để khơi dậy những gì tốt đẹp
nhất bên trong cậu. Khi Heather chia sẻ kiến thức của chị, mọi người luôn
luôn ngạc nhiên và bị ấn tượng. Và điều gì xảy ra khi chị thấy họ bị ấn
tượng trước chị? Giống như tất cả chúng ta, chị hứng khởi hẳn lên.

Điều đáng khâm phục nhất, hầu như là điều kỳ diệu của Heather là khả

năng nhìn thấu bên trong con người, đặc biệt hơn nữa là sự thấu hiểu của chị
ấy với cách người ta nhìn nhận về chị. Tôi thấy quan điểm của mọi người về
chị phản chiếu trong cách cư xử của chính chị. Chị có thể đọc được những
người xa lạ không giống như bất cứ người nào khác mà tôi đã từng gặp
trong đời. Khi nói chuyện với người nào tỏ ra thương hại hoặc muốn tránh
xa chị, chị co lại, hầu như biến mất, chị trở thành một người bệnh Down bởi
vì chị biết rằng đó là tất cả những gì họ nghĩ về chị. Khi chị ở cùng với
những người không để ý về Hội chứng Down, giống như trẻ em trước khi
chúng biết trêu ghẹo, hoặc những người có kinh nghiệm với căn bệnh, chị
hoàn toàn tỏa sáng, bừng nở rực rỡ, chị trở thành Heather, một con người
đầy lôi cuốn. Chị thường cảm nhận những điều này trước cả tôi, và tôi đã
học cách hiểu những người xa lạ hoặc ít nhất là cách họ nhìn nhận về chị
thông qua chính chị. Chị có khả năng đi thẳng vào sự thật. Nhiều trẻ em có
được khả năng này nhưng có lẽ chúng ta đã mất nó khi về già. Trong lúc đó,
Heather mài giũa khả năng này theo năm tháng và kết quả là khả năng cảm
nhận của chị về đúng và sai được điều chỉnh một cách tinh tế.

Tôi chở Heather đến chỗ cha, dì Leilah và Zara - họ sống trong một căn

hộ ba phòng ngủ tại Lâu đài Sutton. Được xây dựng năm 1880 bởi gia đình
Jameson - không liên quan gì đến bác sĩ Jameson mà tôi biết - đó là một chỗ
uy tín nằm trên bảy mẫu đất vườn nhìn ra Vịnh Dublin. Tòa lâu đài có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.