Động Đình, bỗng thấy con rắn ở dưới nước bò lên, rồi thì phong ba nổi lên ầm ầm. Anh Võ biết lại là con rắn trước báo oán, mới khấn
rằng: “Xin cho trọn việc nước, rồi đến lúc giở về sẽ xin chịu tội.” Khấn vừa đoạn thì sóng gió lại yên. Đến lúc việc sứ xong giở về, quả
nhiên lại nổi cơn sóng gió, đắm thuyền mà mất.
Vua Thái Tôn truy tặng cho làm Thái sư Sùng quốc công.
Trong năm Cảnh Hưng, triều đình duyệt lại các sắc phong của ông khai quốc công thần. Khi duyệt đến sắc ông Nguyễn Trãi, thì quan
thị lang là ông Lê Quí Đôn xé đạo sắc ấy ra nói rằng:
- Bọn loạn thần tặc tử, còn để cáo sắc làm gì nữa.
Nói vừa buông lời, bỗng nhiên ngã gục ngay xuống, rồi thấy hai tên lính bắt đi, đưa đến một chỗ đền đài, tường dễu xung quanh, có
các cây cổ thụ hàng mười ôm. Trong đền có vài chục chiếc ỷ. Ở mé hữu có một tấm sập, trên sập có một ông quan ngồi, đầu đội mũ, mình
mặc áo bố tử. Lính hầu xúm xít xung quanh. Hai tên lính bắt ông Lê Quí Đôn quì ở dưới thềm, rồi ông quan ngồi trên sập thét lên rằng:
- Ta là Tế văn hầu đây, người là sơ học tiểu sinh, sao dám bỉ báng người có công tiền triều, tội ngươi đáng chết!
Lê Quí Đôn ngồi nín lặng, không dám ngẩng mặt lên nhìn. Bên cạnh có người đội khăn lượt mặc áo xanh, kêu van thay cho Lê Quí Đôn,
ông quan lại nói rằng:
- Công danh sự nghiệp của ta, không thèm so sánh với ngươi, ngươi đừng tưởng ngươi đỗ Bảng nhãn mà đã khinh người, cho ngươi về
mà thử xem bài “Bình ngô đại cáo” của ta, nếu ngươi làm hay hơn được bài ấy, thì xé sắc của ta cũng phải.
Lê Quí Đôn tỉnh dậy, kinh hãi lắm, lập tức viết lại sắc của ông Nguyễn Trãi. Vì thế sắc của công thần không ai phải tước cả.