NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 123

thì còn một vài món anh nhớ không rõ, ví dụ như chỉ là một cái nắp bình
trà, một tấm thiệp nho nhỏ, một tờ khăn giấy, một chiếc khăn tay trắng…
Chỉ có chiếc khăn tay, anh cố gắng lắm mới nhận ra dường như đó là kiểu
dáng anh quen dùng, nhưng không nghĩ ra vì sao nó lại ở chỗ của cô, và
thay mặt cho dòng hồi ức như thế nào.

“Phịch” Tiếng vật nặng rơi xuống làm cho Phương Cảnh Thâm khôi

phục lại tinh thần, anh nghiêng đầu lập tức nhìn thấy Tô Tiểu Đường không
biết đã trở về từ lúc nào, khuôn mặt thì đỏ bừng đang ngây ngốc đứng ở nơi
đó, túi đồ trong tay đều rơi xuống đất.

Xem quá nhập tâm đến mức ngay cả tiếng bước chân của cô cũng

không nghe thấy, lúc này Phương Cảnh Thâm vì không cẩn thận xâm phạm
đời tư của Tô Tiểu Đường mà xấu hổ, Tô Tiểu Đường cũng vì xâm phạm
đời tư của Phương Cảnh Thâm mà cũng xấu hổ y như vậy.

Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Phương Cảnh Thâm

phá vỡ không khí trầm mặc, dùng IPAD “Tránh nặng tìm nhẹ” mà nói một
câu: [Thật xin lỗi, không cẩn thận làm rơi những thứ này].

“A…Không, không sao đâu, tôi đến thu dọn là được mà, anh muốn

xem sách gì? Tôi lấy giúp anh…” Gương mặt Tô Tiểu Đường nóng hầm
hập, đỉnh đầu sắp bốc khói, tay chân luống cuống mà ngồi xổm xuống đem
những thứ này thu dọn lại một chút rồi nhét vào, cũng không biết anh thấy
được bao nhiêu, trong lòng thấp thỏm không thôi.

Sau đó lại chuyển sang thảo luận chủ đề phối quần áo, hai người đều

không đề cập đến chuyện vừa xảy ra nữa.

***

Nửa đêm canh ba*

*Theo như google là 23h đến 1h sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.