NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 122

Phương Cảnh Thâm đang chuẩn bị lấy một quyển sách y học ở trong

góc khuất, nhưng do chân cử động bất tiện, rốt cuộc không biết là làm rớt
thứ gì đó xuống.

Một cái hộp màu đen rơi xuống mặt đất, những thứ bên trong đều bay

ra ngoài, Phương Cảnh Thâm đang định thu dọn những thứ này, nhưng lại
trông thấy một bức ảnh quen thuộc thì dừng lại.

Cảnh trong bức ảnh là hội trường lớn ở trường học, mà người đang

đứng trên bục giảng diễn thuyết chính là anh.

Khi đó anh mặc một bộ trang phục thẳng thớm, ánh mặt trời xuyên

qua khung cửa sổ, góc độ chụp ảnh được điều chỉnh phù hợp khiến cho cả
người anh như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp, thoạt nhìn có
vài phần mờ ảo cùng xa xôi.

Anh cũng không muốn xem trộm thứ riêng tư của người khác đâu, mà

nếu là vật riêng tư thì tất cả những thứ này không phải là chuyện riêng của
anh sao?

Cuối cùng vẫn không ngăn được cảm giác khác thường ở trong lòng,

cũng lật xem một tí. Nội dung bên trong chiếc hộp màu đen này tương đối
phong phú. Một quyển vở làm bằng tay thật dày được cắt từ báo, bên trong
những mảnh giấy báo này đều là tin tức liên quan đến anh, mỗi tờ cô đều
dùng dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp trái ngược với vóc dáng để viết lời chú
giải, có khi là một câu khen ngợi, còn vẽ thêm icon khuôn mặt đáng yêu,
tuy rằng anh xem cũng không hiểu ý nghĩa cho lắm, nhưng những bức vẽ
sinh động lại có thể làm cho người ta cảm thấy trong nội tâm cô đang rất
xúc động. Trong đây chắc có trên 100 bức ảnh, có khi là cô thu gom từ nơi
khác, từ góc độ có thể nhìn thấy đa số là cô tự chụp, bởi vì rất ít khi chụp
ngay mặt anh, cho dù chỉ chụp được góc áo cũng được cô giữ lại. Thế
nhưng Phương Cảnh Thâm cũng phát hiện ngày chụp ảnh chỉ kéo dài đến
hết năm đầu đại học, sau này cô không tiếp tục chụp nữa, trừ những thứ này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.