NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 229

Đối phương cầu xin mình chân thành như thế, rồi còn nói tới loại tâm

trạng này, Tô Tiểu Đường hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, vội
vàng mở miệng nói: “Phương tiên sinh, ngàn vạn lần ngài đừng nói như
vậy, người nên xin lỗi chính là cháu, nếu không phải cháu, bây giờ Phương
Cảnh Thâm cũng không nằm trong bệnh viện, ngay cả một câu chú cũng
không nhắc tới, thì làm sao cháu có thể từ chối chú đây!”.

“Vậy cháu có phải… Đồng ý rồi không?” Con ngươi của Phương

Trạch Minh sáng rực lên.

Phương Cảnh Xán đứng phía sau vội vàng lén chìa tay ra chọt chọt sau

lưng Tô Tiểu Đường nhắc nhở cô ngàn vạn lần đừng trúng kế, kết quả vừa
ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Phương Trạch Minh.

Phương Cảnh Xán lập tức rút tay lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt kia như

đang nói, sao sao, Phương Cảnh Thâm là con của bố, còn con thì không
phải à? Bố biết rõ gu thẩm mỹ của con, rõ ràng cũng đã nhìn ra con thích
cô gái này…

Ánh mắt của Phương Trạch Minh lại như đang nói, rốt cuộc sinh mạng

của anh mày, bà cố mày quan trọng hay là tình cảm của mày với cô gái này
quan trọng hơn? Sao vẫn như một kẻ không hiểu chuyện thế kia?

Chết tiệt! Từ nhỏ đến lớn con đều bị các người trông coi rất chặt chẽ,

con còn chưa đủ hiểu biết sao? Hơn nữa, bố đừng có lén lút thay đổi quan
niệm nha, cái gì mạng sống của anh trai, cái gì mạng sống của bà cố, biện
pháp này vốn không thể nào có hiệu quả được? Ai có thể trơ mắt nhìn
người con gái của mình cử hành hôn lễ với người đàn ông khác, còn với
anh ruột của mình nữa chứ! Từ nhỏ đến lớn Phương Cảnh Thâm đều đè lên
đầu cậu ta.

Trong khi hai cha con dùng ánh mắt trao đổi trong yên lặng, thì Tô

Tiểu Đường đã lén lút trò chuyện với Phương Cảnh Thâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.