NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 230

Tô Tiểu Đường đưa tay cho Phương Cảnh Thâm, nhìn anh, hỏi ý kiến

của anh.

Mặc kệ bố của Phương Cảnh Thâm nói thế nào, cuối cùng cô chỉ nghe

mỗi quyết định của Phương Cảnh Thâm mà thôi.

Nếu không cho dù bị oán giận, cô cũng không làm.

Lúc này, bàn chân của Phương Cảnh Thâm nhẹ nhàng phủ lên lòng

bàn tay trắng nõn đã rịn mồ hôi ẩm ướt của cô, tâm trạng phức tạp trước
nay chưa từng có.

Đúng lúc này, Phương Cảnh Xán thở phì phò mở miệng nói: “Bố, bà

cố, các người làm như vậy, có nghĩ đến cảm nhận của anh trai con không?
Nhỡ sau khi anh ấy tỉnh dậy biết…”.

Đúng thế! Nghi thức của hôn lễ thần thánh như vậy, sao có thể tùy tiện

cử hành cùng với một người con gái, lại cùng với một người con gái mập ú
như vậy, Phương Cảnh Thâm là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ rất kinh
khủng, không chỉ xem quan điểm của người con gái đó, mà còn phải phù
hợp với yêu cầu của người nhà anh nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn Phương Trạch Minh cùng bà cụ đều trầm

mặc, vẻ mặt Tô Tiểu Đường thì ảm đạm, vô thức rút lại cánh tay đang run
rẩy, cô không muốn trở thành vết nhơ trong cuộc sống của người khác,
không muốn mình trở thành cái tên mà mỗi lần anh nhớ tới liền thấy bực
bội và chán ghét.

Trong nháy mắt ngay khi Tô Tiểu Đường rút tay về, Phương Cảnh

Thâm còn nhanh hơn cô, bàn chân mềm mại nhanh chóng ở trong lòng bàn
tay cô viết xuống một chữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.