NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 332

Lúc này Phương Cảnh Thâm vừa vặn từ trong nhà đi ra, trong tay cầm

trống lắc, ôm đứa cháu nhỏ Thụy Thụy vào lòng, bên cạnh là Thịt Viên
đang nhắm mắt theo đuôi mà đi theo…

Hình ảnh kia làm cô hoảng hốt một lúc lâu.

“Sao thế?”.

“À, bên ngoài tuyết rơi nhiều quá, bà ngoại hỏi anh có muốn ở lại một

đêm không?”.

“Có tiện không?” Phương Cảnh Thâm hỏi cô.

Bà ngoại lập tức nói: “Không có gì là không tiện, căn phòng sát vách

phòng của Tiểu Đường vẫn còn trống, dọn dẹp một chút là có thể ở được”.

“Vậy thì làm phiền bà rồi!” Phương Cảnh Thâm khách khí nói.

“Không phiền, không phiền” Bà ngoại lập tức đi sắp xếp.

Ồ, không thể tưởng tượng được nam thần lại có thể đồng ý ngủ lại…

Lúc trước ở trong mắt cô anh là người ngồi tít trên cao, mạnh mẽ tự

tin, hơn nữa cũng có chút lạnh lùng ít nói, thậm chí không nhiễm khói bụi
nhân gian, lúc này nhìn thấy dáng vẻ anh ôm đứa cháu nhỏ, thái độ thì vô
cùng thân thiết với người trong nhà mình, đột nhiên làm cho cô có cảm giác
nam thần cũng là người bình thường, khoảng cách giữa cô với nam thần
cũng không có xa xôi như cô đã tưởng tượng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.