NAM THẦN BIẾN THÀNH CÚN - Trang 64

Đợi đến lúc Phương Cảnh Thâm súc miệng xong đi ra, Tô Tiểu Đường

lập tức mang IPAD đưa cho anh, cô tin lúc này anh nhất định sẽ “Có
chuyện muốn nói”.

Câu đầu tiên mà Phương Cảnh Thâm nói chính là ----- [Chuyện của

tôi, không được nói nửa chữ với nó].

Tô Tiểu Đường dĩ nhiên biết anh đang nói chuyện gì, lập tức gật đầu :

“À, tôi biết rồi”.

[Bất kỳ người nào cũng không được nói].

“Ừ, không nói”.

Con trỏ trên màn hình nhấp nháy trong chốc lát, Phương Cảnh Thâm

lại gõ ra một câu : [Sau này cách xa nó một chút].

Tô Tiểu Đường tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy cô nhất mực đồng ý, rốt cuộc vào lúc này Phương Cảnh Thâm

mới hết giận [Trong khoảng thời gian này tạm thời nhờ cô vậy].

Tô Tiểu Đường có cảm giác đó là nhiệm vụ của cô, giống như “Du

nhiên như sinh”*: “Nếu anh cần gì, cứ việc nói với tôi”.

*Ý là từ nội tâm tự nhiên mà phát sinh (tư tưởng tình cảm nào đó). Du

nhiên: tự nhiên mà như thế.

[Cảm ơn].

“Không cần khách sáo, đây là những chuyện mà tôi phải làm…” Tô

Tiểu Đường do dự một lúc, cẩn thận hỏi: “Việc đó, anh còn giận em trai của
anh không?”.

[Không có].

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.