nhìn Tần Mặc, bộ dạng của cô lúc này thật giống như đang nhìn thấy người
ngoài hành tinh vậy.
Nụ cười bên khóe miệng Tần Mặc còn không chịu biến mất. Khi anh
trông thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tô Song Song, tựa như mới ý thức
được rằng chính mình đang cười thật sự, lại còn cười ra thành tiếng nữa.
Tần Mặc cũng chỉ thoáng kinh ngạc mà thôi, chẳng qua cái mà anh
không thấy chính là vẻ mặt co quắp, nhìn cũng biết là đang cười, chỉ là bình
thường cảm thấy người kia hoặc chuyện này không có gì đáng giá để cho
anh cười, cho nên trước mặt người khác anh mới trở thành người có miệng
co quắp.
Lúc này trông thấy bộ dáng của Tô Song Song và Tần Dật Hiên vô cùng
kinh ngạc, anh cũng không cảm thấy có điều gì không đúng.
"Song Song, để anh đưa em về nhà sửa soạn lại một chút, sau đó đi cùng
với anh tới công ty." Tần Dật Hiên nhìn bộ dạng của Tô Song Song lúc này
vẫn còn đang ngây người ra, cũng biết tự mình đã nghĩ nhiều rồi, nhưng mà
anh vẫn như cũ, không có cách nào khống chế nổi thú tính ghen ghét trong
lòng mình.
Anh nói xong, đặt cháo đang cầm trong tay lên trên tủ đầu giường, nhìn
Tần Mặc, vẫn giữ nguyên nụ cười dối trá lúc trước, anh cắn răng nói một
câu: "Anh họ, đây là điểm tâm của anh."
Nói xong anh một phát túm lấy luôn cánh tay của Tô Song Song, sau đó
lôi kéo cô đi ra bên ngoài. Tần Mặc vẫn ngồi ở trên giường thoáng nhìn qua
Tần Dật Hiên, rồi lại nhìn sang Tô Song Song một chút.
Tô Song Song bị Tần Dật Hiên lôi đi ra bên ngoài, có chút lo lắng vì để
lại một mình Tần Mặc ở bệnh viện, nhưng mà ngày hôm qua cô cũng đã đi
làm muộn rồi, cũng may là có Tần Dật Hiên giúp mình nghĩ biện pháp,
hôm nay tuyệt đối không thề tới trễ lần nữa.