NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1105

Cô cúi đầu như đà điểu, lấy tờ báo che kín mặt mình, hiện giờ trong lòng

Tô Song Song rất loạn.

Cô vốn cho rằng mình lại có người thân, còn là kiểu thân nhất, nhưng

không nghĩ đến quay đầu lại là chuyện cười, cô chỉ là công cụ để người ta
đối phó với kẻ thù.

Tô Song Song nghĩ đến đây, trong lòng đau đến khó nói nên lời, cô hít

một hơi thật sâu, mới nhịn nước mắt đã tràn đầy hốc mắt trở về.

“Song Song...” Tần Dật Hiên kéo tay Tô Song Song, cảm nhận được

thân thể cô khẽ run, không cần hỏi cũng biết bây giờ cô nhất định căm ghét
mình nhất.

Tần Dật Hiên cũng hít một hơi thật sâu, mới kiềm chế không xông tới

cho Bạch Tiêu một quyền, anh cảm thấy Tô Song Song khẽ giãy giụa,
nhưng không dám buông tay ra.

Tần Dật Hiên có một cảm giác xấu, anh cảm giác giờ phút này nếu mình

mở tay ra, mặc cho Tô Song Song rời đi, vậy thì Tô Song Song thật sự biến
mất khỏi sinh mệnh của anh không thấy nữa.

“Song Song...” Lúc đầu khi Tần Dật Hiên kêu một tiếng, Tô Song Song

không để ý đến anh, Tần Dật Hiên lại kêu một tiếng, tiếng này trầm lắng
không ít hơn vừa rồi, bởi vì quá sốt ruột, khiến hỏa khí công tâm *, giọng
nói khàn khàn khó chịu.

(*) hỏa khí công tâm: tức giận, phẫn nộ, cách gọi của Đông y.

Tô Song Song vừa nghe giọng của Tần Dật Hiên, trong lòng càng thêm

khó chịu, cô cắn môi, tự nói với mình không nên tin lời bọn họ vừa nói.

Nhưng đây rõ ràng là chính tai mình nghe thấy, Tần Dật Hiên cũng

không phủ nhận, hơn nữa anh còn thừa nhận mình hận Tần Mặc muốn đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.