NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1135

một chút, rồi sau đó lại vang lên ba tiếng gõ cửa, kế tiếp đó người đang ở
ngoài cửa liền mở miệng nói vọng vào: "Song Song, là anh đây!"

Tô Song Song vừa nghe thấy giọng Tần Dật Hiên, liền cố gắng đứng lên,

vươn tay xoa lên mặt của mình, làn da bị phơi nắng dưới ánh mặt trời, lúc
này lại hơi dính nước mắt mặn chát lên đó, lập tức bị đau rát như phải
bỏng.

Tô Song Song vội vàng quay đầu soi qua mặt mình vào gương, nhưng

vừa xem xét, bàn tay vừa đặt lên ở tay cầm mở cửa liền thu ngay trở về. Bộ
dạng của cô như thế này nếu như bị Tần Dật Hiên trông thấy, nhất định anh
sẽ sốt ruột.

Tô Song Song lại sực nghĩ tới lúc trước chính mình đã một mực hiểu lầm

Tần Dật Hiên, lại còn nói ra những lời quá đáng đối với anh như vậy, thì lại
càng cảm thấy không có mặt mũi nào để gặp anh lúc này.

"Anh... Em..." Tô Song Song ấp úng nói, nhưng lại không biết phải nói

cái gì, muốn xin lỗi, nhưng lại cảm thấy một câu nói thực xin lỗi kia lại có
vẻ quá mức cứng nhắc và yếu ớt.

"Song Song, mở cửa đi, đừng làm cho anh phải lo lắng." Giọng của Tần

Dật Hiên cực kỳ khàn khàn, ngữ điệu lộ rõ vẻ lo lắng lại vừa lộ ra như có
chút đau lòng khó nói lên lời.

Trong lúc đang chìm trong cảm xúc yếu ớt, Tô Song Song vừa nghe thấy

giọng nói dịu dàng của người thân, trong nháy mắt thì không sao chịu nổi
nữa. Nước mắt của cô vừa mới đẻ nén xuống lại tiếp tục chảy ra, Tô Song
Song cắn chặt môi, vươn tay ra rồi lại thu tay lại, giơ tay ra rồi lại rụt tay lại
mấy lần, cuối cùng cô vẫn không chịu mở cửa ra.

"Song Song, ngoan nào, có anh ở đây rồi, em không cần phải sợ điều gì

hết!" Tần Dật Hiên đặt tay lên tay cầm mở cửa, hơi giật giật một chút, thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.