NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1136

cửa vẫn khóa chặt, giọng điệu cũng không còn bình tĩnh như lúc ban đầu
nữa.

"Anh..." Tô Song Song nhớ tới ngày xưa khi cô còn bé, mỗi khi bản thân

cô bị ai đó bắt nạt, Tần Dật Hiên cũng đứng như thế này để dỗ dành cô, lập
tức lại càng cảm thấy không sao chịu nổi. Cô hít hít mũi một cái, rốt cuộc
cũng đành phải mở cửa ra.

Cánh cửa vừa mới mở ra một khe hở nho nhỏ, Tần Dật Hiên liền vươn

tay giữ chặt lấy bên cạnh cánh cửa, rồi dường như sợ Tô Song Song đổi ý,
anh dùng sức lôi mạnh một cái, kéo cánh cửa ra.

Khi Tần Dật Hiên trông thấy bộ dạng của Tô Song Song thì thoáng sửng

sốt một chút. Đối diện với đôi mắt của Tô Song Song đã đỏ mọng lên quả
thực đã sắp thành một quả đào nhỏ đến nơi rồi, lại còn thêm vẻ mặt đầy tủi
thân kia nữa, chỉ nhìn liếc nhìn một cái, Tần Dật Hiên đã cảm thấy đau
lòng.

Vừa nghĩ tới Tô Song Song chỉ vì Tần Mặc mà khóc lóc thương tâm đến

như thế kia, trong nháy mắt, một ngọn lửa giận trong lòng Tần Dật Hiên
liền bốc lên. Chỉ có điều, anh đã che giấu kín đáo ở bên trong, chỉ có trong
đôi mắt vẫn toát ra sự lo lắng và đau lòng thật sâu sắc.

Tô Song Song bĩu môi, mặc dù biết nói như vậy có chút cứng nhắc và

yếu đuối, nhưng cô vẫn cúi đầu xuống, vẻ mặt áy náy, nhẹ giọng nói một
tiếng xin lỗi: "Anh, thực xin lỗi, em đã hiểu lầm anh rồi..."

"Song Song, rốt cuộc em còn muốn để cho anh phải lo lắng cho em tới

khi nào nữa đây?" Tần Dật Hiên cũng không đợi để Tô Song Song nói hết
câu, đã duỗi cánh tay ra, kéo cô vào trong ngực của mình, chống cằm mình
lên trán của cô, thở dài một hơi nặng nề.

Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Dật Hiên nói như vậy..., bao nỗi tủi

thân đang chất chứa trong lòng giống như đã thật sự tìm thấy lối để thoát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.