NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1153

Hình ảnh Tần Mặc lần trước nằm trên giường bệnh thoáng hiện lên trước

mắt cô, bàn tay Tô Song Song cầm điện thoại thoáng cái liền trở nên run
rẩy.

"Song Song..." Tần Mặc thở nhẹ một tiếng, anh vừa mở miệng giọng nói

nghe khàn khàn làm cho người nghe chợt cảm thấy đau lòng, tựa như đã
thật lâu rồi anh chưa mở miệng, nên vừa nghe thấy giọng nói của mình,
chính bản thân anh cũng cảm thấy không được thích ứng lắm.

Anh khẽ ho khan hắng giọng một tiếng, tựa như muốn tìm lại giọng nói

của mình, sau đó mới tiếp tục mở miệng, so với lúc nãy, giọng nói của anh
đã vừa vặn hơn rất nhiều, "Thực xin lỗi..."

"...!" Tô Song Song chợt kinh hãi, điện thoại đang cầm trong tay suýt

nữa thì văng ra ngoài, cũng may khi điện thoại bị văng ra, tay kia của cô
thoáng cái liền kịp thời phản ứng rất nhanh, đưa ra bắt lại được luôn chiếc
điện thoại di động.

"Anh... Em..." Có lẽ là do Tô Song Song lần đầu tiên nghe thấy Tần Mặc

nói lời xin lỗi người khác như thế, nhất thời cô như bị sốc, vừa cảm thấy sợ
hãi vừa như bị hù dọa...Khi kinh hãi qua đi, lúc này trong lòng cô chợt thấy
chua xót.

"Song Song... Khụ... Khụ..." Tần Mặc lại bật ho nhẹ lên một tiếng,

nhưng anh cũng không biết mình còn có thể nói thêm được điều gì nữa. Tô
Song Song cắn môi, há to miệng, cũng không biết nên nói cái gì.

Hai người cứ như vậy cách điện thoại lặng lẽ nghe hơi thở của đối

phương, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, ngoại trừ bên phía Tần
Mặc thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khan bị anh cố nén lại, dường như cả
khoảng thời gian dài như vậy, chỉ có hơi thở của hai người quấn quanh với
nhau cùng một chỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.