NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1156

người cũng tốt lên nhiều, ngay cả hô hấp cũng cũng trở nên nhẹ nhàng.

“Vậy cứ thế đi...” Tô Song Song đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng

nói một câu, muốn cúp điện thoại.

Tần Mặc ở đầu bên kia lại mở miệng ngăn cô: “Song Song...” Một tiếng

gọi khẽ, lộ ra khàn khàn trầm lắng, giọng mũi phiền muộn, khêu gợi khiến
trái tim Tô Song Song lại thình thịch thình thịch đập loạn lên.

“Ừ...” Tô Song Song nhẹ nhàng lên tiếng, không biết tại sao khuôn mặt

nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng rồi, cô đưa tay phải ra vuốt ve mặt nóng lên, rất
khinh bỉ bản thân.

“Cám ơn em.. Mong em bỏ qua cho anh.” Giọng Tần Mặc lại khàn khàn,

Tô Song Song nghĩ tới trải qua giữa hai người, vẻ mặt cũng hơi căng cứng
lại, nhưng sau đó nhẹ nhàng cười rộ lên.

Suy nghĩ như vậy suốt buổi chiều, Tô Song Song đã nghĩ thông suốt, cô

không có cách nào lừa gạt lòng mình, cho nên cho dù trước kia Tầm Mặc
ôm tâm tình nào đến gần cô, cô đều tính toán không đề cập đến chuyện
ngày trước nữa.

Cô quyết định cho Tần Mặc cũng cho mình một cơ hội, dù kết quả như

thế nào, ít nhất cô đã từng cố gắng, cũng sẽ không hối hận.

“Vậy anh cứ mang ơn đi!” Nụ cười nơi khóe miệng Tô Song Song càng

lớn, vừa mở miệng lại không nhịn được mà trêu chọc giống như trước.

Mặc dù dường như bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người biến

mất không thấy trong nháy mắt, nhưng Tần Mặc ở đầu bên kia vẫn nằm
trong trạng thái áp suất thấp.

Tô Song Song ở bên này cười ngây ngô hồi lâu, vẫn không thấy Tần Mặc

lên tiếng, có chút cười không nổi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.