NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1214

Nhưng động tác này của cô lại hoàn toàn làm tổn thương lòng tự ái của

Tần Mặc. Sau một khắc, anh nhíu mày thật chặt, nhìn lại Tô Song Song.

Tần Mặc nhẫn nhịn, anh vươn tay ra lần nữa, nhưng lần này anh không

chủ động nắm lấy tay của cô nữa, mà cứ để lơ lửng ở giữa không trung, chờ
Tô Song Song vươn tay ra nắm lấy tay của mình.

Tần Mặc lạnh lùng nói, nhưng nghe kỹ càngận một chút cũng có thể

nghe ra được trong giọng nói khàn khàn kia vẫn lộ ra một chút chờ đợi:
"Em hãy theo anh trở về nhà!"

Tô Song Song muốn vươn tay ra để lôi kéo tay của Tần Mặc, cô muốn

nói cho anh biết rằng, người mà cô yêu chính là anh. Nhưng cánh tay của
cô lại bị tay của Tần Dật Hiên lôi kéo lại mỗi lúc một siết chặt hơn.

Cô cắn môi, trong mắt ngập tràn sự vật lộn, thái độ cũng hết sức khổ sở.

Đang lúc cô nghĩ muốn vươn cái tay kia ra, thì trong một nháy mắt, cô nhận
thấy trên bàn tay của Tần Dật Hiên vẫn đang nắm chặt lấy tay của cô, có
một cảm giác dinh dính sền sệt.

Theo bản năng, Tô Song Song quay đầu lại liếc mắt nhìn qua, cô nhìn

thấy Tần Dật Hiên đang tháo lớp băng bị máu nhuộm đỏ vẫn băng ở trên cổ
tay mình ra một cách giận dữ.

Lớp băng gạc ở sát da trong nháy mắt liền bị giật xuống, dòng máu đỏ

tươi tràn ra nhiều đến mức tưởng như máu trong người bị dốc ra hết sạch
vậy, chỉ chốc lát sau, chiếc khăn trải giường tuyết trắng đã nhiễm đầy máu
đỏ rực...

Tô Song Song cảm thấy màu đỏ trước mắt mình lúc này trở nên cực kỳ

chói mắt, giống như sinh mệnh Tần Dật Hiên cũng đang từ từ trôi đi theo
những giọt máu kia vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.