NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1245

"Có..." Tần Mặc tuyệt đối sẽ không hạ thấp giọng nói khi nói chuyện.

Anh vừa mới mở miệng, Tô Song Song đã sợ tới mức lập tức vươn tay ra
che lấy miệng của anh.

Trong nội tâm Tô Song Song thở dài, coi như cô đã tha thứ cho Tần Mặc

rồi, tha thứ cho cái người đàn ông vừa giống như trẻ con sáo lại vừa giống
như sói xám kia. Nhưng hiện tại cái cô mà muốn biết nhất chính là chân
tướng sự thật, cho nên trong nội tâm cô chỉ cho phép mình nhớ đến Tần
Mặc đúng một phút đồng hồ, sau đó cô đành chỉ có thể "vứt bỏ" anh.

"Thôi quên đi, anh hãy nói cho em biết, rốt cuộc căn bệnh của anh trai

em bệnh là sự thật hay là giả dối?" Tô Song Song hạ giọng, hỏi nhỏ anh
một câu.

Trên mặt cô tuy vẫn có vẻ hết sức bình tĩnh, nhưng giờ phút này, chỉ có

cô biết rằng, trái tim của cô lúc này đang đập rất mãnh liệt, thật sự cô đã
quá sợ hãi.

Dường như Tần Mặc đã có kinh nghiệm, tự biết bản thân mình sẽ không

thế nào hạ giọng xuống để nói chuyện với cô được, cho nên anh cũng
không mở miệng, chỉ đơn giản khẽ gật đầu một cái nhẹ nhàng.

Cái gật đầu này làm cho bàn tay của Tô Song Song đang che ở ngoài

miệng Tần Mặc chợt run rẩy. Trong nháy mắt bàn tay như không còn chút
sức lực nữa, chợt buông thõng xuống. Cô cắn môi, chỉ trong nháy mắt,
tròng mắt của cô đã dâng lên một tầng hơi nước.

Tô Song Song rất muốn nghi ngờ Tần Mặc, nhưng mặc dù cô không phải

là người có cảm xúc cực kỳ nhạy cảm, nhưng đột nhiên giác quan thứ sáu
của cô lúc này lại đang không ngừng nhắc nhở cô, Tần Mặc không hề lừa
gạt cô.

Trong nháy mắt, Tô Song Song có cảm giác dường như cả người mình

liền trở nên rã rời, không còn chút sức lực. Cô nhắm mắt lại, dự tính chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.