NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1329

“Song Song à! Đừng đau lòng, các cháu còn trẻ, sau này vẫn có thể có

đứa bé!” Ông cụ Tần đưa tay định vỗ đầu Tô Song Song, an ủi cô, nhưng
đưa tay ra lại không biết làm sao.

Tần Mặc không ngờ chỉ trong thời gian anh xoay người, Tô Song Song

có thể khóc đau lòng như vậy, khóc khiến lòng anh rất khó chịu, Tần Mặc
đi tới, định vén chăn che kín đầu Tô Song Song lên.

Tần Mặc mới đưa tay ra, ông cụ Tần đã phát hiện ý đồ của cháu mình,

“Bốp” một tiếng đánh mạnh vào tay Tần Mặc, ngay sau đó hung dữ trừng
mắt liếc cháu trai.

Tô Song Song nghe thấy một tiếng giòn vang, vén chăn lên nhìn đã thấy

tay Tần Mặc đỏ lên, cô đỏ mặt không hiểu nhìn sang, thấy Tần Mặc chau
hai chân mày lại, càng thêm mơ màng.

Ông cụ Tần thấy cuối cùng Tô Song Song cũng thò đầu ra, nhẹ nhàng

thở ra, chỉ có điều khi nhìn thấy đôi mắt của cô đỏ như mắt thỏ nhỏ, lập tức
lại đau lòng.

“Song Song, đừng khó chịu, có gì thì nói với ông nội.” Ông cụ Tần nói

xong ngồi đến bên giường, đưa tay hiền từ sờ lên đầu rối tung của Tô Song
Song, càng nhìn dáng vẻ của cô càng thấy đau lòng.

Trong lòng Tô Song Song vẫn luôn lẩm bẩm Tứ gia chết, cưc kỳ khó

chịu, vừa nghe lời ông cụ Tần an ủi mình trong lòng càng khó chịu, ấp a ấp
úng, nước mắt vốn kìm nén lại tuôn ra.

Ông cụ Tần thở dài, đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Song Song, nắm

thật chặt, thật ra trong lòng ông cũng khó chịu.

Đây chính là đứa chắt đầu tiên của ông, rõ ràng cứ không còn như vậy,

nhưng nhìn thấy Tô Song Song như thế này, ông đau lòng còn không kịp,
sao lại nhẫn tâm đi nói thêm cái gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.