NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 134

Chỉ một câu đó đã khiến Tô Song Song nháy mắt chịu không được đứng

lên nhưng lại bị Tần Mặc nắm tay kéo lại, cô muốn kêu tên của anh, nhưng
sợ lạnh nhạt như vậy lại khiến Tần lão gia nghi ngờ, cuối cùng điều hòa cơ
thể một chút, thở nhẹ nói: “A Mặc, hay là chúng ta chăm sóc ông nội được
không?”

Một từ A Mặc vừa phát ra liền khiến Tần Mặc quay đầu nhìn về phía Tô

Song Song, cặp mắt đào hoa lạnh lùng đối với chuyện nào cũng thờ ơ bây
giờ lập tức trợn lên nhìn cô.

Xem ra biểu tình này đối với Tô Song Song, chính là bị cách xưng hô

của cô làm cho buồn nôn, trong nội tâm cô có chút không thoải mái liền bĩu
môi, cô cũng là bất đắc dĩ mới gọi như vậy, anh ta lại còn bày ra ánh mắt
như thế nữa.

Tần Mặc lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, quay đầu hướng về

phía vẻ mặt cô đơn của Tần lão gia gật nhẹ đầu: “Cháu sẽ nghỉ lại một đêm,
mai còn phải đi công tác.”

“Được!Được! Được!” Tần lão gia thật sự rất vui mừng, nghĩ lại ông từng

oai phong hơn nửa cuộc đời, không nghĩ tới về già trí nhớ lại tụt giảm, dần
dần lộ ra dấu hiệu ngốc nghếch của người già.

Thời điểm ông minh mẫn không nhiều lắm, ngay cả thân thể hiện tại

cũng có vấn đề, chỉ sợ sống không được lâu nữa, giờ muốn bù lại những
năm tháng lỗi lầm nên vô cùng quý trọng giây phút được ở cùng Tần Mặc.

Chỉ tiếc Tần Mặc như cũ không lúc nào quên chuyện lúc nhỏ nên đối với

ông vẫn còn xa cách, hôm nay cho dù ông có bệnh nặng thì cũng lạnh nhạt
như trước.

Buổi chiều, thật hiếm khi Tần Mặc có kiên nhẫn dẫn theo Tô Song Song

đi dạo bên trong nhà khiến cho cô lần nữa hoài nghi, Tần lão gia có phải
làm chức vụ to lớn, là cường hào ác bá của một phương nên mới chiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.