NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 133

Tần Mặc đứng bên cạnh ghế salon, cúi đầu nhìn Tần lão gia nằm trên đó

đang giả vờ bệnh, lạnh nhạt mở miệng: “Ông nội à, Bạch Tiêu nói ông có
bệnh về thận, chứ không phải tim.”

Bởi vì Tần Mặc trừ lúc ăn cơm ra, từ đầu đến cuối đều không buông bàn

tay nhỏ bé của Tô Song Song, có thể nói cô và anh như hình với bóng đứng
cạnh nhau, cho nên lúc này Tô Song Song chỉ có thể xấu hổ đứng bên ghế
nhìn Tần lão gia.

“…” Tần lão gia lúc này mới nhận ra mình che nhầm chỗ, cau mày ngồi

xuống, sau đó lại “Ai da” một tiếng, ôm lưng mình, xuýt xoa.

“Xùy…” Tô Song Song nhịn không được, che miệng cười rộ lên, đang

cười thì phát hiện cả ba người kia đều đang nhìn mình chằm chằm.

Tần Mặc vẻ mặt co quắp như cũ, chỉ có điều trong cặp mắt đào hoa trong

trẻo nhưng lạnh lùng kia lại mang theo cảm giác ngây ngốc si mê.

Vương quản gia nói trước: “Thiếu phu nhân, lão gia ở chỗ này chỉ một

mình thật sự rất cô đơn, nếu cô cùng thiếu gia có thời gian, hay là ở lại
chăm sóc ông ấy, chỉ mấy ngày nữa là lão gia sẽ một mình ra nước ngoài,
không biết khi nào có thể gặp lại mọi người, nghĩ đến điều ấy, tôi thật
không đành lòng…”

“…” Tô Song Song lập tức im lặng, Vương quản gia nói chuyện này ra

quả thật cô không có cách nào từ chối, cô vô thức quay đầu về phía Tần
Mặc, hỏi thăm ý của anh ta.

Tần Mặc không có phản ứng gì, chỉ nhìn Tần lão gia, Tần lão gia lúc này

cũng thu hồi bộ dạng trẻ con lại, trong giây lát trở nên tỉnh táo lại, hơi cúi
đầu như không muốn thừa nhận, thì thào một câu: “Ông nội chỉ sợ không
thấy được các cháu nữa, lần này ra nước ngoài, cũng không biết có thể gặp
lại hay không…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.