NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1379

Cũng may, Tần Mặc đã tạo cho mình một phản xạ với động tác nhảy

dựng người lên thế này của Tô Song Song, trở thành thói quen. Đúng lúc
thân thể cô chuyển động một cái, thì chỉ trong tích tắc kia, anh liền nhanh
nhẹn lùi thân thể của mình lại về phía sau một bước. Nếu không, ngày hôm
nay anh và đỉnh đầu của Tô Song Song đã có sự tiếp xúc với nhau vô cùng
mạnh mẽ.

“Ái chà! Tại sao anh không gọi em dậy sớm một chút thế, còn kịp

không?” Tô Song Song nhìn trong phòng không còn thứ đồ đạc gi nữa cần
phải thu dọn, trong nháy mắt bàn tay như bị tê dại mất rồi !

Không nói đến chuyện đến xem nhà mới kia nữa, ngày hôm qua chính cô

đã ngồi nói chuyện với bác gái chủ nhà cho thuê nghe thì hay lắm. Cô đã
nói, hôm nay trước mười hai giờ sẽ dọn đồ đi! Nhưng mà biết làm sao
được, cả đêm hôm qua cô vẫn còn đang mải ngủ, khắp căn phòng của cô
vẫn tràn đầy đồ đạc, cô chưa thu dọn được chút nào hết!

Tần Mặc nhìn lướt qua đống đồ đạc lộn xộn được chồng chất tràn đầy

khắp căn phòng, cặp lông mày lúc trước đang giãn ra lúc này liền nhăn lại
vẻ ghét bỏ, anh lạnh lùng hỏi một câu: “Em có cần thiết phải sử dụng hết
toàn bộ số đồ vật này không?”

Tô Song Song không hề nghĩ ngợi đáp luôn lại một câu: “Đương nhiên

rồi! Em không thể thiếu bất cứ thứ nào hết! Tất cả đều là bảo bối của em
đấy!”

Lúc này Tô Song Song vội vàng ngồi xuống dưới giường lôi ra một cái

bao rất to. Ý nghĩ đầu tiên của cô là dự định sẽ nhét hết tất cả mọi thứ của
mình vào trong cái bao to kia, đóng gói lại mang đi đã, rồi sau đó mới nói
đến chuyện thu dọn những thứ khác.

Ánh mắt của Tần Mặc quét một vòng xung quanh căn phòng của Tô

Song Song, bốn góc tường bày đầy các món đồ chơi bằng lông nhung, còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.