NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1380

có một số những thứ thượng vàng hạ cám gì đó, không biết nên nói là đồ
vật gì nữa. Anh đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm, tựa như nói một câu với Tô
Song Song, hoặc cũng có thể là đang lầm bầm lầu bầu một mình vậy:
“Những bảo bối của em quả thật là nhiều quá mức.”

Tô Song Song còn đang bận rộn đến vắt chân lên cổ, làm sao có thời

gian mà để ý tới những lời mà Tần Mặc vừa mới phun ra kia. Lúc này cô
hận không thể biến mình thành yêu quái tám tay để có thể nhanh nhanh
chóng chóng vơ tất cả những đồ vật thuộc sở hữu của mình nhét vào trong
túi.

Tần Mặc lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, gọi một cú điện

thoại: “Tìm công ty chuyển nhà nào chu đáo một chút, hiện tại đến đến
luôn khu nhà trọ của cô ấy.”

Tô Song Song còn đang vội vàng, nhưng lỗ tai cũng vẫn không ngừng

nghe ngóng. Vừa nghe thấy Tần Mặc tìm một công ty chuyển nhà, bàn tay
đang nhặt đồ cho vào trong cái bao to chứa đồ vật kia liền ngừng lại một
chút, chậm rãi quay đầu nhìn sang Tần Mặc.

Tần Mặc bắt gặp Tô Song Song đang nhìn mình với vẻ mặt vô cùng cảm

kích. Dù Tô Song Song vẫn đang trong bộ dạng vừa mới ngủ dậy như cũ,
nhưng hai mắt cô vẫn lộ ra cái nhìn trong veo như nước, khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô hơi ửng hồng. Tuy rằng mái tóc của cô lúc này có chút rối
loạn, nhưng nhìn cô lại có vẻ gì đó rất đáng yêu.

Tần Mặc nhìn Tô Song Song như vậy, tâm tình đang rối loạn, hỏng bét

của anh dường như cũng đã tốt hơn một chút. Chỉ có điều, cho đến lúc này,
từ đầu đến cuối, toàn bộ thời gian đó Tô Song Song đều luôn im hơi lặng
tiếng.

Tô Song Song cảm kích nhìn Tần Mặc trong chốc lát, trên tay xách cái

túi đựng đồ to tướng, sau đó cười tủm tỉm hơi có vẻ chân chó hỏi: “Tần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.