NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1388

Cô nhớ phòng Tần Mặc rất đơn giản, chỉ có một cái giường thôi có được

không? Tô Song Song để kiểm chứng suy nghĩ trong lòng mình, vội vàng
vào nhìn xem, quả thật chỉ nhìn thấy một chiếc giường lớn màu đen, lừa bịp
trắng trợn hả! Phải không.

Tần Mặc thấy Tô Song Song vẫn nhìn chòng chọc vào chiếc giường lớn,

rất quan tâm nói một câu với cô: “Nếu giường không đủ lớn, anh có thể đổi
một cái khác để anh và em có thể nằm ngủ.”

“Ngủ em gái anh! Hai chúng ta làm sao có thể...” Tô Song Song còn

chưa nói hết, Tần Mặc đã đưa tay che miệng co lại.

Anh liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Tô Song Song cũng nhìn sang theo, đã

thấy ông cụ Tần híp mắt đi tới, vừa đúng lúc dừng ở cửa.

Ông cụ Tần đứng ở cửa ra vào nhìn một cái, thấy Tần Mặc và Tô Song

Song đang ôm nhau, lập tức đưa tay che mắt, cười cũng sắp không ngậm
được miệng rồi, phất phất tay khác nói: “Hai đứa tiếp tục, tiếp tục!”

Chân trước ông cụ Tần vừa đi, Tô Song Song đã liếc Tần Mặc một cái, ý

bảo anh buông tay, Tần Mặc buông tay ra rồi nhìn Tô Song Song, giống
như trần thuật sự thật: “Ông nội sẽ không để cho anh và em tách ra ngủ.”

“...” Tô Song Song nhìn chiếc giường loại cực lớn, tâm tình cuối cùng

hơi bình tĩnh một chút, chỉ có điều giống như trái bóng cao su đã rút hết
khí, cả người không chút sức sống.

Chuyện này và chuyện cô nghĩ thật sự chênh lệch quá lớn, hơn nữa có

một cảm giác lên phải thuyền giặc không xuống được, bây giờ ông cụ Tần
ở đây, cô vốn muốn đi cũng không thể đi.

Tô Song Song ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Tần Mặc đứng ở bên

cạnh, tầm mắt lại quét một vòng chỗ mấy cái va li chồng chất trong phòng
của cô, luôn cảm giác mình và những cái va li này có vẻ không hợp nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.