NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 141

Thân thể hai người dán chặt lại chung một chỗ đến mức có thể nghe thấy

tiếng hô hấp của đối phương. Tô Song Song nghe được nhịp tim trầm ổn
của Tần Mặc, bên tai bất giác lại vang lên câu nói vừa nãy ‘Đừng sợ, tôi ở
đây’.

Cô nhất thời cảm thấy đầu mình loạn thành một đống, hô hấp cũng có

chút rối loạn. Chẳng qua là cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Tần Mặc đã đi
tới trước giường, không có chút do dự thu lại tay, Tô Song Song liền trực
tiếp lăn lộn rơi trên giường.

Thời điểm Tô Song Song nằm thẳng đơ ở trên giường, bàn tay vẫn nắm

thật chặc ánh sáng phát ra trên tay, gương mặt cũng hiện lên sự tức giận,
hành động lỗ mãng của anh đã khiến cô quên đi nỗi sợ của mình.

Hiện tại trong phòng chỉ có cô và tiểu cầm thú, Tô Song Song mặc dù

tức muốn chết, lại chỉ dám giận mà không dám nói, chỉ có thể ở trong lòng
mắng tiểu cầm thú một cái, sau đó yên lặng tự mình bò dậy.

Chỉ cần có ánh sáng, Tô Song Song sẽ không sợ nữa. Cô ngồi xếp chân ở

trên giường, đem điện thoại di động để ở chính giữa, quay đầu nhìn về phía
cửa sổ.

Rèm cửa sổ bị kéo ra nhueng trong phòng vẫn tối đen như mực.

Tô Song Song đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Sớm không tới, trễ không

đến! Cư nhiên lại là hôm nay, cư nhiên lại là ngày âm! Vạn dặm đều là mây
đen, đừng nói ánh trăng, ngay cả nửa điểm ánh sao cũng không có !

“ Tách tách ! ”

Căn phòng bị dột, cả đêm lại mưa, mà điện thoại của Tần Mặc lúc này

cũng báo pin yếu. Tô Song Song lại luống cuống, ngửa đầu nhìn, chậm rãi
hướng mép giường đi tới chỗ Tần Mặc .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.