NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 139

thét một tiếng chói tai, cô cảm giác thanh âm của mình cũng bị tắc nghẹn
lại ở trong cổ họng .

Cái loại cảm giác lạnh như băng khắc vào cốt tủy đó thoáng chốc như cỏ

dại bắt đầu lan tràn toàn thân cô. Trong không khí lại thổi tới cái loại mùi
tinh ngọt kia, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức gắt gao dính vào trên cửa,
ngay cả hô hấp cũng trở nên đứt quãng.

Đang ở lúc Tô Song Song lâm vào tuyệt vọng, đột nhiên một đôi bàn tay

băng lạnh bắt lấy cánh tay của nàng .

Tô Song Song sửng sốt, cô muốn thét lên một tiếng, nhưng lại cảm giác

có một lực tác động từ sâu bên trong, đem cô vững vàng bao bọc lại, kéo cô
từ trong hoảng sợ tuyệt vọng ra mà cô sau này vĩnh viễn không cách nào
quên được. Cô kìm nén đến mức trong mắt đã dần xuất hiện một mảnh ướt
át, thân thể cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy.

“ Đừng sợ, tôi ở đây. ”

Năm chữ đơn giản nhưng lại như một ánh sáng yếu ớt phá vỡ bóng tối.

Hai mắt cô dần sáng lên khi nghe thấy tiếng nói vang lên ở bên tai.

Tô Song Song phảng phất từ trong bóng tối lạnh lẽo quay trở lại thực tế,

cô chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng Tần
Mặc, chưa bao giờ có cảm giác thuận mắt như vậy.

“ Tần Mặc ……”

Tô Song Song rốt cục có thể phát ra âm thanh, thanh âm run rẩy nức nở,

khàn khàn tới đáng thương. Sau đó một khắc, cô chợt bổ nhào về phía
trước, cánh tay run rẩy gắt gao ôm lấy Tần Mặc, tựa như ôm lấy ván gỗ duy
nhất trôi nổi trong dòng nước xiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.