NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1436

"Không có ý nghĩa gì hả?! Chẳng phải bọn họ luôn tự cho bản thân mình

là thanh cao, cảm thấy mình luôn cao cao tại thượng đó sao? Ngày hôm
nay, tao muốn bọn họ phải té ngã ở dưới mặt đất, rốt cuộc không thể dậy
nổi được nữa!"

Thẩm Ôn Uyển nói đến đây liền nhẹ nhàng nở nụ cười, cười đến cực kỳ

đắc ý. Cô ta ghé sát mặt mình vào mặt của Tô Song Song mà nói ra một
câu: "Mà hết thảy những điều này, nguyên nhân đều bởi vì mày!"

"Đủ rồi!" Tô Song Song khẽ quát lên một tiếng, giọng nói khàn khàn,

giống như một giây sau cô có thể ho ra máu nữa. Nghe thấy như vậy, trong
nháy mắt Tần Mặc liền nhíu mày lại, anh lại gõ lên trên điện thoại di động
ba cái, tiết tấu đều đều.

"Đủ rồi? Làm sao có thể chứ?" Thẩm Ôn Uyển nhìn Tần Dật Hiên, anh

ta coi như xong rồi. Tần Dật Hiên kia vốn dĩ chính là một con cáo già giảo
hoạt, vì để đạt tới mục đích, bất cứ việc gì anh ta cũng đều có thể làm ra
được.

Nhưng mà khi tầm mắt cô ta chuyển tới trên người Tần Mặc, vừa nghĩ

tới anh là một người cao ngạo, cho dù có dí súng vào trên đầu thì cũng sẽ
không bao giờ cầu xin được tha thứ. Nhưng hôm nay, chỉ vì Tô Song Song
mà Tần Mặc không cần nói đến lần thứ hai, liền quỳ ngay xuống trên mặt
đất, quả thực đã chọc cho cô ta tức giận đến mức muốn điên lên rồi.

"Tần Mặc! Tần Dật Hiên! Hôm nay tôi liền muốn cho các người phải trơ

mắt ra mà nhìn cô ta chết nhưng lại không thể làm được bất cứ việc gì!"
Giọng nói của Thẩm Ôn Uyển sắc nhọn, sự oán hận từ trong cốt tủy bùng
lên. Nói xong cô ta vươn tay ra muốn túm lấy Tô Song Song.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.