NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 147

không kịp phản ứng, đến khi Tần Mặc bước ra ngoài cô mới hiểu ra nhảy
dựng lên, vội vàng đuổi theo Tần Mặc.

Tần lão gia nghe hai người họ phải đi, đầu cúi xuống, bộ dáng hết sức

đáng thương. Tô Song Song lúc đi ngang qua ông đột nhiên không đành
lòng.

Cô dừng chân nhìn Tần lão gia, có chút không ngại ngùng gọi Tần Mặc

lại: “A Mặc, hay là chúng ta cùng ông nội ăn cơm rồi hãy đi.”

Tần Mặc nghe cô nói vậy liền mạnh mẽ quay lại nhìn, ánh mắt vô cùng

lạnh lùng, vừa mở miệng giọng điệu đã không tốt: “Tô Song Song, em phải
đi đấy. Hay bây giờ một là em ở lại, hai là đi về, chọn đi.”

Tô Song Song lập tức thấy được đây chính là báo ứng, vừa rồi chính cô

không cẩn thận, lại nói quá lên, không để đường lui cho mình, chọc giận
tiểu cầm thú, anh ta bây giờ rõ ràng mất hết nhân tính mà cô lại không có
lập trường để phản bác lại.

Tô Song Song liền an ủi Tần lão gia: “Ông nội à, cháu cùng A Mặc còn

phải đi công tác, chờ bọn cháu thu xếp xong công việc sẽ đến thăm ông
được không, còn nếu nhớ chúng cháu thì cứ gọi điện thoại. Haha!”

Tần lão gia đương nhiên quen với sự lạnh nhạt của Tần Mặc, căn bản

đều không để ý đến anh, chỉ là mong đợi được nhìn thấy Tô Song Song,
trong mắt ông chứa đầy ý không nỡ, nhìn Tô Song Song trong nội tâm đang
cực kỳ khó chịu.

Nhưng ở phía bên này Tần Mặc đã đi ra ngoài, Tô Song Song chỉ có thể

nhìn Tần lão gia cười cười, vội vã đuổi kịp bước chân của Tần Mặc.

Lúc trong xe, cô cũng không để ý đến anh, đối với cô, sau ngày hôm nay,

hai người bọn họ sẽ đường ai nấy đi, thù mới hận cũ sẽ nói sau, ít nhất hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.